Chương 848
“Không được sao?” Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu còn mang theo chút oán hận nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của Du Ân.
Du Ân nghẹn họng không nói nên lời, cô đành nhắm mắt nói: “Nhưng bọn em cũng đâu phát ra âm thanh gì gây ảnh hưởng tới người khác?”
Vừa rồi cô và Tô Ngưng chỉ ngồi trên sàn nhà uống rượu thôi, làm gì có chuyện làm ồn tới tận tầng dưới của anh cơ chứ?
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm sau đó hỏi: “Không có cái ly nào rơi xuống sàn nhà à?”
“Không có ai giậm chân hả?”
Sau khi Phó Đình Viễn nhắc nhở cô mới nhớ ra, Du Ân chợt cảm thấy có hơi xấu hổ.
Vừa rồi cô bị sốc khi nghe Tô Ngưng nói cô ấy sẽ tham gia một chương trình tống nghệ nói về tình yêu nên cô mới làm rơi cái ly xuống sàn nhà.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng nhận lỗi: “Thật xin lỗi, sau này bọn em sẽ chú ý hơn…”
Du Ân vừa nói xong đã thấy Tô Ngưng đang say khướt đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi đi đến cửa từ lúc nào không hay.
Cô ấy loạng choạng chỉ vào mặt của Phó Đình Viễn nói: “Phó Đình Viễn, anh đúng là cái đồ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, rõ ràng nhớ Du Ân nên mới cố ý tìm một cái cớ lên đây gặp cậu ấy.”
Phó Đình Viễn: “…”
Tạo sao cô nàng Tô Ngưng này lại đáng ghét như vậy? Khi không lại nói thẳng ra suy nghĩ của anh.
Du Ân
Sau đó cánh cửa đột ngột bị đóng lại, Phó Đình Viễn cũng bị nhốt ngoài cửa.
“Anh ta nhớ cậu thì có.”
Tô Ngưng đã say khướt không ngừng gào thét ở bên trong, Phó Đình Viễn ở ngoài cửa không rời đi ngay nên tự nhiên cũng nghe rõ.
Nói thật thì với tính cách hướng nội và không giỏi bộc lộ cảm xúc lộ ra ngoài lại bị một người phụ nữ vạch trần chuyện nhớ nhung người khác, trong lúc nhất thời, biểu cảm của anh có chút lúng túng.
Sáng hôm sau, con ma men Tô Ngưng đã trở về nhà riêng trong cùng tiểu khu, cô ấy bảo muốn dọn dẹp một chút.
Tô Ngưng vừa rời đi giây trước, giây sau đã có người gõ cửa nhà của Du Ân, trong lòng Du Ân chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ lại là Phó Đình Viễn?
Cô đành đi ra mở cửa, quả nhiên đúng là anh.
Vừa định hỏi có chuyện gì thì bị anh ỷ vào lợi thế chân dài nhanh chóng bước vào nhà cô.
Du Ân: “…”
“Giúp anh một việc.” Sau khi vào cửa, Phó Đình Viễn chủ động mở lời.
Dư Ân khó hiểu: “Gì thế?”
Phó Đình Viễn có chút phiền lòng nói: “Là như thế này, có một cô gái đến nhà tìm anh, anh đến chỗ em tránh mặt người này một lát.”