Chương 847
Du Ân vừa nói vừa tranh thủ thu dọn đống bừa bộn trên sàn nhà, sau đó tiến lên cầm lấy ly rượu trong tay Tô Ngưng không cho cô ấy uống nữa, ai ngờ Tô Ngưng lại dứt khoát bưng chai rượu lên uống ừng ực mấy ngụm liền khiến Du Ân cũng phải nổi giận.
Tô Ngưng đã say khướt vẫn ôm chặt lấy chai rượu làm sáng tỏ: “Tớ quyết định xuất hiện trong chương trình này đã đủ chứng minh tớ không muốn đợi anh ấy nữa.”
“Hiện tại tớ đang nghĩ, con cóc ba chân mới khó tìm chứ đàn ông hai chân thì có cả đống, tớ cần gì phải hạ mình treo trên cây đợi anh ấy mãi chứ?”
“Không phải cậu không biết, bên ngoài có rất nhiều đại gia tai to mặt lớn, rất nhiều tiểu thịt tươi trẻ đẹp muốn theo đuổi tớ cũng phải xếp cả hàng dài kia kìa. Chỉ cần tớ tuỳ ý vớ lấy một người là sẽ có bạn trai ngay lập tức, người ta có thể cho tớ dựa vào.” Tô Ngưng vừa nói vừa khua tay múa chân, tuy nhiên nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má.
Dư Ân thấy vậy thì cực kỳ đau lòng: “Cậu uống say rồi, cứ bình tĩnh trước đã.”
Mấy năm nay, một cô gái hoạt động trong giới giải trí như Tô Ngưng đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, gánh bao nhiêu lời miệt thiệt oan ức Du Ân đều biết rất rõ. Lúc đầu khi Du Ân vẫn chưa biết những mặt tối của giới giải trí, chưa biết đến những đố kị và mưu toan, những chèn ép và tranh đoạt thì Tô Ngưng đều phải trải qua mọi chuyện một mình.
Vất vả lắm cô ấy mới có được thành tích như hiện tại, nhưng thứ như nhiệt độ chỉ tồn tại nhất thời nên cô ấy chưa từng dám lơi lỏng một giây nào.
Bởi vì có vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô ấy, chỉ cần
Chẳng trách Tô Ngưng mệt mỏi đến mức không muốn chờ đợi nữa, cô ấy thật sự cần một người có thể quan tâm cho cô ấy dựa vào.
Nhưng Du Ân vẫn không đồng ý với việc Tô Ngưng tham gia chương trình tống nghệ tình yêu kia, nếu làm vậy thì chẳng phải đồng nghĩa với việc sự chờ đợi suốt bao nhiêu năm qua của cô ấy đều trở nên vô ích sao?
Cho dù thế nào đi nữa thì chẳng phải Tô Ngưng vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Chu Trường Ninh à?”
Lỡ như Chu Trường Ninh vẫn còn yêu Tô Ngưng thì sao?
Vất vã lắm cô mới đỡ Tô Ngưng lên ghế sô pha để cô ấy nằm nghỉ ngơi một lúc, Du Ân vừa đứng dậy đã nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.
Cô có chút khó hiểu nhưng vẫn đi mở cửa, ngoại trừ nhà họ Diệp và Tô Ngưng thì không còn ai khác biết nơi ở của cô cả, lẽ nào là một trong số các anh họ hay chị họ nào đó đến tìm cô?
Ai ngờ cô vừa mở cửa đã thấy Phó Đình Viễn đứng bên ngoài, dáng vẻ anh mặc quần áo ở nhà giống như chỉ tạm thời rời khỏi cửa khiến Du Ân ngạc nhiên một lúc cũng không biết nên nói gì.
Phó Đình Viễn đành lên tiếng trước, anh nhíu mày ra vẻ lạnh lùng nói: “Các em có thể nhỏ tiếng hơn một chút được không?”
Du Ân lẩm bẩm hỏi ngược lại: “Ý của anh là gì?”
Phó Đình Viễn nói tiếp: “Anh sống ở tầng dưới, các em ồn ào quá ảnh hưởng đến anh.”
Du Ân vô cùng sửng sốt: “Anh sống ở tầng dưới?”