Chương 934
Mà lần này sở dĩ Chu Nam chủ động nói đến chuyện này, còn không phải bởi vì tính đặc thù của Du Ân sao.
Boss của bọn họ muốn đi thăm bà chủ tương lai, thuận tiện show ân ái, anh ta cần nhắc nhở ông chủ chu đáo chút: “Cô Du thích ăn thức ăn của nhà hàng nào ạ? Hoặc là cà phê hay bánh ngọt nào đó?”
Phó Đình Viễn nghĩ ngợi nói: “Cứ đặt đồ ăn ở nhà hàng của Dịch Thận Chi đi, đặt nhiều chút, cà phê và bánh ngọt cũng đặt.”
Du Ân không có quá nhiều yêu cầu đối với đồ ăn, cho nên Phó Đình Viễn dứt khoát chọn nhà hàng tốt nhất Giang Thành, thuận tiện để đám nhân viên đi theo cô cũng được ăn no.
Có điều anh cũng không quên dặn dò Chu Nam: “Đúng rồi, đặt một phần cà phê nhiều đường làm riêng cho tôi.”
“Vâng.” Chu Nam nhận lệnh rời đi.
Vừa giàu có lại biết sở thích của bà chủ tương lai, anh ta thích.
Bởi vì ông chủ đã nghĩ thông suốt, con đường theo đuổi vợ sẽ không quá dài, người làm nhân viên như bọn họ cũng sẽ không còn gian nan nữa.
Chờ Phó Đình Viễn đến chỗ đám Du Ân chụp ảnh, lúc anh bảo lái xe mang đồ ăn thức uống mình mua đến, nhân viên công tác đều sợ ngây người.
Bọn họ có thấy người đến mang cơm giúp bọn họ, nhưng chưa thấy qua ai mang đồ ăn từ nhà hàng đắt đỏ nhất Giang Thành đến, hơn nữa còn toàn những món nổi tiếng.
May mà vì tiến
Đương nhiên bọn họ cũng biết, bọn họ là theo chân Du Ân mới có lộc ăn này.
Trái lại bọn họ có nghe nói Phó Đình Viễn nhớ mãi không quên người vợ trước Du Ân này, nhưng không nghĩ tới có thể vung một khoản lớn như thế.
“Sếp Phó, quả nhiên là người giàu có.” Bọn họ đang cảm khái thì nghe được có người nói ra suy nghĩ trong lòng mọi người.
Người kia là Tô Ngưng, Tô Ngưng trước nay nói chuyện trước mặt Phó Đình Viễn chẳng bao giờ kiêng kỵ.
Phó Đình Viễn liếc Tô Ngưng một cái, giơ tay không e dè gì mà xoa vai Du Ân cười nói: “Nghe nói mọi người còn chưa ăn cơm, tôi cố ý đến mời mọi người một bữa, mong mọi người quan tâm Du Ân nhiều hơn.”
Du Ân chưa từng công khai ân ái với Phó Đình Viễn trước mặt nhiều người như vậy, trong lúc bất chợt trên mặt có chút hồng hồng.
Cô vội kéo anh đến một góc nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
“Em nói xem?” Phó Đình Viễn hỏi lại cô một câu.
Trong mắt Du Ân đều là vẻ khó hiểu “Em đâu biết?”
Phó Đình Viễn hừ một tiếng.
Hiện tại hình như không phải anh không nghĩ thông, ngược lại là cô mới đúng.
Vì sao anh lại đến đây?
Đương nhiên là bởi vì nhớ cô rồi.