Ba ngày sau, Ngọc Uyển Quân vẫn đến Thiên Long như thường ngày.
Vệ sĩ cũng tăng cường cảnh giác hơn, Ngọc Uyển Quân vẫn chẳng phát giác ra mình đang được bảo vệ với hơn mười mấy người vệ sĩ riêng của Khương Phong Dũng.
Vừa vào đến cửa đã thấy mọi người đang nhốn nháo lên vì chuyện gì đó! Sở Y thấy cô đi vào, liền chạy đến ngay, đưa cho cô một tờ giấy, nội dung khiến người khác phải rùng mình.
_ Ngọc Uyển Quân, một là đến địa chỉ dưới đây vào lúc hai giờ chiều, hai là chuẩn bị một trong hai người thân cận của cô ở Thiên Long phải "ra đi"!
Ngọc Uyển Quân đưa mắt nhìn Sở Y và Tiểu Mộng, cô biết chỉ có hai người này mới làm cho đám người kia chú ý! Nhưng cũng không thể vì bản thân mình mà làm ảnh hưởng đến người khác!
Cô quan sát biểu cảm của từng nhân viên, chỉ có Sở Y và Tiểu Mộng là không hốt hoảng và mất bình tĩnh như những người khác!
Ngọc Uyển Quân mỉm cười an ủi, trấn an những người còn lại:
_ Mọi người cứ tiếp tục làm việc, chuyện này không liên quan đến mọi người, tôi cũng sẽ không để ai làm hại đến người của tôi!
_ Nhưng giám đốc, chị sẽ gặp nguy hiểm.
_ Hai người cũng không cần lo, hai người đang là con mồi của họ, cứ lo cho Thiên Long trước, chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa!
Ngọc Uyển Quân đi thẳng lên phòng, Sở Y nhìn Tiểu Mộng lộ ra vẻ lo lắng.
Những người ở Thiên Long được cô lo lắng chăm sóc như vậy!
Cô cũng không xem mọi người với thân phận trên dưới mà là ngang hàng, vì chỉ có như vậy mọi chuyện mới tốt đẹp, đến nói chuyện cũng tự nhiên hơn.
Ngọc Uyển Quân nhìn tờ giấy trên tay, định bụng sẽ gọi cho Khương Phong Dũng nhưng lại sợ anh lo cho bản thân mình mà lại quên mất hai người thân cận bên cô.
Tâm trạng như vừa rơi xuống vực sâu vài trượng, chẳng có chút tâm tình nào mà chú ý đến công việc.
Nhớ đến chuyện USB của Tịnh Châu, cô vội liên lạc với cô ta.
Đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, giọng nói của Tịnh Châu vang vọng vào điện thoại.
Nghe lời nói của cô ta, có lẽ đã thay đổi không ít!
_ Alo, là ai vậy?
_ Là tôi, Ngọc Uyển Quân.
Tịnh Châu im lặng rất lâu mới lên tiếng hỏi tiếp, lời nói đã lạnh lùng hơn rất nhiều:
_ Gọi tôi làm gì?
_ Đã tìm được việc làm chưa?
_ Từ bao giờ lại quan tâm tới như vậy? Tìm được hay chưa cũng không liên quan đến cô.
Ngọc Uyển Quân cười lạnh, giọng nói đã dịu hơn đôi chút:
_ Nghe cô nói như vậy chắc là vẫn chưa! Tôi và cô làm một cuộc trao đổi, nếu cô hợp tác, tôi cho cô quay lại Thiên Long làm, với tư cách là thư kí riêng của tôi.
Tịnh Châu im lặng, suy nghĩ rất lâu cũng chưa thấy trả lời lại.
Ngọc Uyển Quân biết cô ta không xấu xa, chỉ là cô đuổi việc cô ta nên mới sinh lòng hận thù mà thôi!
Tịnh Châu không biết cô muốn trao đổi cái gì từ cô ta, nhưng ưu đãi tốt như vậy ngại gì mà không đồng ý?
_ Được, gặp nhau ở đâu đây?
_ Văn phòng của tôi.
Nói xong liền cúp máy, chỉ cần biết được nguyên nhân từ đâu Tịnh Châu có được đoạn clip đó thì đối phó với Lộ Dao dễ như trở bàn tay.
Một tiếng sau, Tịnh Châu được Sở Y đưa vào, cô ấy cũng không nhiều chuyện đến nỗi hỏi lí do cô muốn gặp Tịnh