Cuộc họp rất nhanh đã kết thúc, hợp đồng cũng kí rất suôn sẻ, nhưng có lẽ, người bên trong vẫn không cảm thấy vui khi lấy được hợp đồng.
Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng quay về phòng, vừa nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Selena, cô vui vẻ nói:
_ Có phải em biểu hiện rất tốt không?
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô mà cũng vui lây, anh xoa đầu cô rồi bảo:
_ Rất tốt.
Còn một chuyện anh chưa nói với em, cô ta muốn mua lại Thiên Long đấy!
_ Mua bao nhiêu? Sao không bán? Anh thử dọa giá xem, nếu cao thì mình bán đi, mở một tiệm to hơn.
Khương Phong Dũng bật cười với câu nói của cô, không nghĩ tới cô sẽ phản ứng thế này! Ngồi xuống cạnh cô, rồi nhìn lại đồng hồ, bây giờ cũng chỉ mới hơn chín giờ, anh quay sang hỏi cô:
_ Quân Nhi, đi chơi không? Anh đưa em ra ngoài chơi.
_ Được, chúng ta đi thôi.
Khương Phong Dũng đưa cô ra ngoài đi dạo, gần đây còn có một công viên lớn.
Chưa đến gần đã thấy rất náo nhiệt, những người ra người vào đông nghẹt thở.
Ngọc Uyển Quân thấy vậy cũng muốn góp vui nhưng lại bị anh cản lại, cô nhìn anh hỏi nhỏ:
_ Anh không muốn chơi sao?
_ Đông người quá, khi khác đến chơi.
Cô ra sức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, cũng đã đến rồi sao không vào chơi chứ? Anh thật sự hết cách với cô mà, đúng là một tiểu yêu tinh.
Người người chen chúc nhau mà vào, anh nắm chặt lấy tay cô, cứ sợ bị lạc đi mất! Tính tò mò luôn luôn hại người, Ngọc Uyển Quân cố ý buông tay anh ra, lần theo nơi đông người phía trước mà đi đến.
Khương Phong Dũng vừa thấy cô buông tay, ngay lập tức chạy theo sau nhưng vẫn không kịp.
Vừa nhìn thấy đó mà lại mất dấu nhanh như vậy.
Anh lo lắng nhìn quanh khu vui chơi, lòng như ngồi trên đống lửa.
Anh lấy điện thoại gọi điện, giọng ba phần lạnh lùng bảy phần lo lắng nói vọng vào điện thoại.
_ Chia ra tìm thiếu phu nhân.
Không đợi bên kia trả lời, anh đã trực tiếp cúp máy.
Ngọc Uyển Quân vừa rời đi, đã chạy nhanh đến chỗ náo nhiệt gần đó, hình như đang có chuyện gì xảy ra thì phải.
Ngọc Uyển Quân chen chúc qua từng người để đi vào trong, một người đàn ông đang ngồi dưới đất nhìn mọi người xung quanh.
Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng thấy ai đi đến giúp anh ta.
Cô nhìn sang một phụ nữ bên cạnh, hỏi nhỏ:
_ Anh ta bị gì vậy chị?
_ Anh ta đi tìm vợ, không biết vợ anh ta là ai, chỉ biết vừa mới đến đây thôi!
Cô gật đầu xem như hiểu, đưa mắt quan sát người đàn ông đó, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta chạm vào ánh mắt cô.
Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông vừa nhìn thấy cô đã lao đến như tên lửa, vừa phấn khởi vừa vui mừng.
_ Vợ ơi, em đã đi đâu vậy, anh tìm em lâu lắm rồi!
Nói rồi, anh ta ôm cô chặt vào lòng, vừa khó hiểu vừa khó thở, cô ra sức đẩy anh ta ra nhưng sức phụ nữ sao so được với đàn ông.
Ngọc Uyển Quân lên tiếng chấn an anh ta, nhằm xoa dịu tính khí hiện giờ của anh ta.
_ Anh gì ơi, anh nhận