Sau khi tiệc cưới của Lộ Dao và Nhậm Hào kết thúc, Hoàng Minh đưa Bạch Anh về Bạch gia.
Trên đường về, Bạch Anh và Hoàng Minh chẳng ai nói với ai câu nào! Không khí im lặng khiến cả hai như muốn tắt thở.
Hoàng Minh lên tiếng trước, không khí cũng thay đổi hẳn, vẻ mặt thì tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra!
_ Tiểu Bạch, nếu như vừa rồi anh là người ở trong căn phòng đó thì sao?
Bạch Anh im lặng chưa muốn trả lời.
Cố gắng lấy lại vẻ mặt tự nhiên bình thản như vừa rồi! Quay sang nắm nhẹ tay áo Hoàng Minh, vẻ mặt ngây thơ trả lời:
_ Nếu vậy thì phải xem anh có vẻ mặt như thế nào! Anh giải thích ra sao? Nhưng nữ nhân viên kia cũng không hề có ý xấu, nên là chuyện đó không hề xảy ra.
_ Nhưng em làm vậy thì lỡ như có chuyện xảy ra thật thì sao?
_ Thì xem như anh không có duyên với em.
Chuyện ông trời sắp đặt, chúng ta cũng đâu thể thay đổi!
Hoàng Minh bật cười, cả hai không nói thêm câu gì nữa! Cứ thế trên con đường vắng vẻ, hai người im lặng suốt quãng đường.
....
Khương Phong Dũng cùng Ngọc Uyển Quân về Khương gia, ba mẹ hai bên cũng có đến dự tiệc nhưng chủ yếu là chúc mừng xong rồi về ngay!
Ba mẹ Khương cũng đã nghỉ ngơi sớm, Khương gia cũng đã chìm vào bóng tối, im lặng như tờ.
Hai vợ chồng vẫn ung dung như thế giới chỉ có hai người họ.
Không gian u tối khiến người khác phải khiếp sợ, Ngọc Uyển Quân thì lại có tính sợ bóng tối, cứ thế dán chặt vào người Khương Phong Dũng.
Anh cũng không phải vô tâm gì mà bỏ mặt cô, khom người bế bổng cô lên, hướng phòng ngủ đi đến! Cô nhìn gương mặt anh, tuy không thấy gì ngoài màu đen nhưng cô cảm nhận được vẻ mặt dịu dàng của anh.
Lên đến phòng, anh thả nhẹ cô xuống, đi đến lấy đồ đi vào phòng tắm.
Lát sau anh đi ra, nhìn cô đang ngồi trên giường, giọng nhỏ nhẹ bảo:
_ Vào tắm đi, anh vừa xả nước cho em.
Lại đây anh kéo khóa áo.
Ngọc Uyển Quân từ từ đi lại, ánh mắt đề phòng kẻ săn mồi đang nhìn mình.
Khương Phong Dũng nhíu mày nhìn cô, nửa đùa nửa thật lên tiếng bảo:
_ Em sợ gì chứ? Đợi em tắm xong, anh làm gì mà chả được?
_ Nhưng hôm nay không được! Em vừa đến kì kinh.
Nụ cười trên môi Khương Phong Dũng cứ vậy mà tắt, vẻ mặt đen lại như vừa bị ai đó đụng đến giới hạn.
Anh chỉ nhẹ nhàng kéo khóa kéo cho cô rồi đi ra khỏi phòng.
Ngọc Uyển Quân chẳng hiểu anh là đi đâu, bây giờ cũng đã khuya vậy rồi, ra ngoài có việc sao? Đi vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm khiến cô thoải mái hơn hẳn.
Nửa tiếng sau, Ngọc Uyển Quân đi ra thì thấy anh đã tắm rồi, trên bàn còn có một ly nước bốc hơi nghi ngút.
Cô đi đến ngồi cạnh anh, cảm nhận được người bên cạnh, anh cầm ly nước đưa cho cô, hỏi thăm:
_ Quân Nhi, em có đau bụng không? Có khó chịu hay không? Sáng mai anh cho người mua thuốc giảm đau cho em.
_ Anh vừa đi đâu vậy?
Nửa tiếng trước.
Anh vừa ra khỏi phòng đã đi đến phòng bên cạnh tắm rửa, thay ra bộ đồ thoải mái.
Sau đó đi đến phòng của ba mẹ Khương, gõ cửa một cái rồi mở đi vào!
Mẹ Khương