Trong văn phòng, Ngọc Uyển Quân đang chăm chú làm việc thì Tịnh Châu gõ cửa đi vào.
Đặt xuống bàn cô một ly nước, mỉm cười bảo:
_ Giám đốc, Khương tổng bảo tôi pha cho cô ly trà thảo mộc.
Uống khi còn nóng.
_ Khương Phong Dũng?
Tịnh Châu gật đầu, vẻ mặt của cô bây giờ vừa nóng vừa ngại.
Cầm ly trà lên uống, sau đó đưa lại cho Tịnh Châu, giọng vừa trách vừa hờn:
_ Cô là thư kí của tôi, vậy mà lại đi nghe lời anh ấy!
_ Nhưng chẳng phải là người nào đó sợ cô khó chịu sao? Khương tổng còn bảo, trưa nay sẽ đem bữa trưa cho cô.
_ Cô làm tay trong cho anh ấy khi nào vậy chứ? Tôi trả lương cho cô mà!
_ Nhưng làm theo lời Khương tổng, tiền lương được nhân đôi.
Ngọc Uyển Quân bất mãn không nói được gì! Tịnh Châu chỉ mỉm cười một cái rồi ra ngoài.
Nói thật thì Tịnh Châu rất siêng năng lại được cái giỏi giang mọi việc.
Những ngày cô đi du lịch cùng Khương Phong Dũng thì Thiên Long do một tay cô ấy quản.
Trước kia cũng là do không ai quản thúc, lại thêm cái chức quản lý nên hóng hách, chẳng xem ai ra gì! Bây giờ thì giám đốc cũng có, lại thêm cú sốc kia nữa thì phải chú tâm vào công việc, lo cho bản thân và tương lai.
Đến trưa, Khương Phong Dũng thật sự đem cơm trưa đến ăn cùng cô.
Nhân viên trong tiệm thấy vậy liền ao ước có được người chồng như Khương Phong Dũng.
Nhiều người còn ngưỡng mộ Ngọc Uyển Quân được cưng chiều như vậy! Tịnh Châu lại xem như không có chuyện gì xảy ra, đây cũng chỉ là chuyện các cặp đôi yêu nhau hay làm! Người được may mắn nhất định sẽ được yêu chiều!
.....
Khương Phong Dũng bày đồ ăn ra bàn, sau đó đi đến nhìn cô đang dán mắt vào màn hình máy tính.
Nhìn bản thiết kế trong máy, anh nhíu mày, ghé miệng sát vào tai cô, hỏi nhỏ:
_ Quân Nhi, em thiết kế nhẫn làm gì?
_ Là nhẫn cưới.
Khương Phong Dũng im lặng, bỗng nhiên bế bổng cô lên đi lại sofa ngồi.
Ngọc Uyển Quân không phản đối, ngồi xuống cạnh anh, cầm đũa định gắp đồ ăn nhưng lại chú ý trên bàn chẳng có lấy miếng thịt.
Ngọc Uyển Quân đặt đũa xuống, nhìn người nào đó đang ung dung ăn ngon miệng.
Khương Phong Dũng nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng:
_ Sao không ăn? Không hợp khẩu vị sao?
_ Hôm nay ăn chay sao? Không có thịt gì cả! Ít ra cũng phải có cá chứ!
_ Nhưng mẹ bảo ăn rau nhiều một chút, rất tốt cho máu.
Ăn đi, ba ngày sau anh cho em ăn "thịt".
Ngọc Uyển Quân uất ức nhìn anh, thấy anh vẫn đang ăn ngon miệng với rau xanh và ít đậu, cô đưa tay xoa đầu anh, nhỏ giọng:
_ Vất vả cho anh rồi! Sau này đừng chiều em như vậy, sẽ hư đó! Một lát ra ngoài ăn thêm đi, ăn như vậy sẽ không có sức khỏe!
_ Chiều em sẽ hư sao? Vậy anh cần phải chiều nhiều hơn, có như vậy em mới không thể rời xa anh.
Ngọc Uyển Quân bật cười, nụ cười tươi nhất anh từng thấy! Anh hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, ánh mắt chăm chú nhìn nụ cười vẫn đang nở kia!
.....
Sau khi ăn trưa, Ngọc Uyển Quân tiếp tục với bản thiết kế.
Khương Phong Dũng thì ngồi bên cạnh xem, từng chi tiết đều được cô quan sát tỉ mỉ.
Ngồi lâu cũng chán, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Như nhớ đến chuyện gì đó, anh ngồi bật dậy, dựa đầu vào vai cô, nói:
_ Quân Nhi, ngày mai Lãnh thị đến bàn hợp đồng, em muốn trao đổi gì không?
_ Lãnh thị? Là Lãnh Thiên và Lãnh Hàn đó sao?
Khương Phong Dũng gật đầu, ánh mắt chăm chú biểu cảm trên gương mặt cô.
Một tia lạnh lùng như vừa xẹt ngang, đến anh cũng phải lạnh sống lưng.
_ Vậy thì lấy Mộng Kỳ trao đổi hợp đồng đi.
_ Tại sao lại là cô ta?
_ Sợi dây chuyền mẹ tặng em vào năm mười tám tuổi, bị cô ta lấy mất rồi!
Khương Phong Dũng ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt không vui nhìn Ngọc Uyển Quân.
Chuyện lớn thế này mà đến anh cũng không biết, vậy thì chỉ có Bạch Anh biết.
_ Quân Nhi, lỡ như cô ta bán rồi thì sao?
_ Thì tìm người chủ đã mua thôi! Chứ sợi dây chuyền đó là phiên bản của riêng mẹ em.
Là tự tay bà ấy thiết kế đấy!
Vừa dứt lời, cửa phòng đã đột nhiên bị mở mạnh, người phía sau cánh cửa lại là Nhậm Hào.
Hắn ta vừa nhìn thấy Khương Phong Dũng đã đi nhanh đến, giọng nói tức giận nhìn hai người trước mặt, quát lớn:.
Thách thánh tìm được ⩶ T ???? ???? m T ???? ???? ???? e n.????n ⩶
_ Bây giờ có luôn Ngọc Uyển Quân, ba mặt một lời! Ngọc Uyển Quân, cô nói sau khi tôi kết hôn với Lộ Dao, cô sẽ chuyển mười phần trăm cổ phần của Khương thị cho tôi! Bây giờ Khương Phong Dũng lại không chịu hợp tác.
Ngọc Uyển