Tôi vội vàng ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường, do biên độ động tác hơi lớn nên cảm thấy có chút đau.
Trước hết, tôi mở rèm cửa nhìn xuống, ngoài dự liệu của tôi, đứng ngoài cửa lớn lại là Lý Tân Nhị.
Cô ta làm sao biết tôi đang ở đây? Tôi không nhớ là mình đã từng nhắc đến với cô ta là tôi ở Kim Địa Hoa Phủ.
Tôi mang dép vào, vội vàng xuống lầu, trong lúc đó cô ta nhấn chuông thêm hai lần nữa.
Tôi đè chốt mở cửa xuống, sau đến đi đến phía cửa, mở cửa ra thì thấy cô ta cười khanh khách đi vào, trong tay còn cầm một giỏ trái cây.
Vẻ mặt đó hệt như một thú cưng vô hại vậy.
“Cô Lý!” Tôi cười đón cô ta vào: “Sao cô tìm được chỗ này thế?”
“Haiz! Chị còn nói nữa, tốn không ít công sức đâu đấy.” Sau khi vào nhà thì cô ta quan sát khắp nơi, cảm giác như đã quen thuộc từ lâu: “Phòng của chị cũng tốt lắm đó chứ, rất tiêu chuẩn.”
“Mau ngồi đi, cô có muốn uống gì không? Ở đây tôi có cà phê với trà.” Tôi đi về phía bàn trà trong phòng ăn.
“Sao cũng được, chị không cần vội đâu.” Cô ta rất nhiệt tình: “Sao lại để xảy ra chuyện như này thế? Thật là đáng sợ mà.
Chị đắc tội ai hả? Sao lại bị bắt cóc?”
Nhìn bộ dạng cô ta thì dường như biết rất rõ chuyện của tôi, tôi cảm thấy hơi buồn bực.
“Tin tức cô Lý cũng thật tinh thông đấy chứ.” Tôi cười nói, nhưng trong lòng lại rất nghi ngờ.
“Làm gì có, hôm qua lúc tôi và anh Thiên Vũ dùng bữa tối chung, anh ấy nhận được điện thoại rồi rời đi, tôi nghe được có vẻ rất khẩn cấp, bảo là không thấy chị đâu.” Cô ta hợp tình hợp lí nói tiếp: “Sau đó tôi cứ luôn lo lắng cho chị vì chuyện này nên sau một hồi tôi có gọi cho anh Thiên Vũ hỏi, lúc đấy anh ấy mới nói cho tôi, là đã tìm được chị rồi.
Thiệt là, hù chết tôi rồi.”
Trong lòng tôi cảm thấy ghen tị, thì ra họ dùng bữa tối cùng nhau.
Lý Tân Nhị nhìn chằm chằm mặt tôi: “Chị Dao, mặt chị sao lại bị thương thành thế