Tôi sợ đến ngây người, nhìn lại nhiều lần đoạn video đó, không sai, biểu cảm của cô ta chính là cười trên sự đau khổ của người khác.
Sự phát hiện này đột nhiên làm cho tôi cảm thấy không lạnh mà run, người phụ nữ này rốt cuộc là có ý gì? Cái biểu tình đó… Thật là đáng sợ, cô ta căn bản không phải là thật lòng đến thăm tôi, mà là muốn thấy tôi thảm hại thế nào? Như vậy, tất cả những thứ này có thể hiểu là vừa ý cô ta không?
Tôi bị thương, còn cô ta thì cười hài lòng?
Tôi cả gan đoán, chẳng lẽ chuyện này cũng có sự tham gia của cô ta? Hoặc là có liên quan đến cô ta? Phải nói Bùi Du Thanh hẹn tôi gặp mặt, cô ta là người có khả năng biết cao nhất.
Không không không! Không thể nào? Đến cùng thì cô ta cũng không đến nổi muốn mạng tôi chứ?
Tôi ngơ ngác ngồi trên giường, ôm lấy đầu mình, không ngừng suy nghĩ tất cả những khả năng có thể xảy ra.
Không biết từ lúc nào, Bùi Thiên Vũ đã trở lại, thấy vẻ mặt của tôi ngồi trên giường, anh đi nhanh đến, đưa một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi không nghe được tiếng anh bước vào nên sợ hãi kêu lên, rối rít nắm lại bàn tay đó.
“…Hoa Dao, là anh.
” Bùi Thiên Vũ vội vàng ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc của anh bao lấy tôi, bấy giờ tôi mới có thể yên tâm chắc chắn là anh.
Anh mắt tôi đờ đẫn nhìn về phía anh, sự sợ hãi trong lòng lại không hề tiêu đi chút nào, anh đau lòng nhìn tôi: “Sợ à? Em sao thế? Hửm?”
Tôi thở dài, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, tôi không muốn nói chuyện này với anh.
Nhưng đột nhiên tôi nhớ ra, nhìn anh hỏi: “Anh rất yêu Lâm Dõan Nhi hả?”
Bùi Thiên Vũ nghe được lời tôi hỏi, trong lúc bất chợt anh bị đứng hình, sững sờ nhìn tôi, “Ai nói với em thế? Bùi Du Thanh hay là Lý Tân Nhị?”
“Không quan trọng, em chỉ muốn biết, em và cô ấy cực kỳ cực kỳ giống nhau hả?” Tôi nhìn chằm chằm vào anh chờ đợi câu trả lời của anh.
Vẻ mặt Bùi Thiên Vũ có chút thẫn thờ: “Không giống.
”
Tất nhiên câu trả lời của anh có hơi qua loa cho có, tôi cúi đầu, không muốn nhìn anh, cũng không hỏi tiếp nữa.
Anh đưa tay ra, nâng cằm tôi lên, bắt tôi đối mắt với anh: “Lăng Hoa Dao, cho dù là ai nói cái gì, anh đều hy vọng em chỉ tin tưởng anh thôi.
”
Hai mắt tôi nhìn chằm chằm vào anh, anh cũng thế.
Cuối cùng là tôi thỏa hiệp, đúng vậy, tôi hẳn là chỉ có thể tin tưởng anh thôi.
Nhưng sâu trong nội tâm tôi vẫn canh cánh, tôi rất muốn biết, cũng sợ biết được,