"Có phải cô ta hơi giống cậu không?" Y Mộc nhìn tôi và hỏi: "Trước đây, ấn tượng của tớ về cô ta thực sự không tệ.
Dù sao thì trông cô ta có chỗ nào đó giống với cậu, khiến tớ cảm thấy rất thân thiết, nhưng bây giờ...!má nó!"
Những lời của Y Mộc khiến trái tim tôi đột nhiên nhảy lên hai cái.
Tôi giống với Lâm Doãn Nhi, cô ta lại giống với tôi? Không, phải nói là Mạc Tiểu Kiều chắc hẳn cũng giống Lâm Doãn Nhi.
Nói như vậy, Bùi Thiên Vũ thật sự rất nặng tình với Lâm Doãn Nhi.
Chỉ cần là cô gái tương tự với Lâm Doãn Nhi, anh sẽ không bỏ qua.
Anh đang tìm kiếm bóng dáng của Lâm Doãn Nhi.
Tôi, Mạc Tiểu Kiều đều là thế.
Có vẻ như anh đang tìm kiếm thế thân của Lâm Doãn Nhi, cho tới giờ vốn dĩ chưa từng dừng lại.
Có lẽ anh đã thử ở tôi, song không đúng vị.
Tôi nở nụ cười, uống một ngụm rượu, vô cùng bình tĩnh mà hỏi: "Mạc Tiểu Kiều này đã nổi bao lâu?"
"Mới thôi, vẫn chưa đầy hai tháng! Cậu nói có kỳ lạ hay không, bỗng nhiên lại trở nên hót hòn họt, đúng là lợi dụng người khác mà bò lên trên!" Y Mộc khinh thường nói.
Tôi nghĩ, hai tháng, khi đó tôi đã ly hôn rồi, hình như Bùi Thiên Vũ cũng đã tiếp quản Bác Duệ Thiên Vũ rồi.
Anh thật đúng là biết tranh thủ thời gian, một ngôi sao nhỏ đột nhiên xuất hiện cũng không thể thoát khỏi mắt anh.
Điều này cho thấy trong hai tháng qua, đôi khi anh vẫn ở chung với Mạc Tiểu Kiều, nếu không sao tôi lại thường không có tin tức về anh cho được, và cả thái độ của anh đối với tôi dần lạnh nhạt, điều đó đã chứng minh, anh đã có con mồi mới rồi.
Đúng thật, nếu không thì tại sao anh lại để ý đến tôi, một người phụ nữ lớn hơn anh hai tuổi, đã kết hôn và có một đứa con? Nếu không, tại sao anh không bao giờ nói anh yêu tôi.
Tôi thực sự ngu ngốc, lại còn hy vọng có được tình yêu? Quá xa xỉ!
Đêm đó, tôi đã uống rất nhiều rượu.
Tôi càng uống càng cảm thấy thông suốt hơn.
Tôi nên đối mặt với sự thật, tôi luôn giống một cô gái hoài xuân, thật là một điều nực cười, lại còn mong chờ có thể có được một mối tình oanh liệt nữa chứ!
Có vẻ như tôi đã nghĩ quá nhiều, muốn quá nhiều.
Đây chỉ là đơn phương của tôi mà thôi.
Khi tôi được đưa về nhà, tôi thực sự rất tỉnh táo, nhưng tôi sẽ không tự mình bước đi.
Ngày hôm sau, đầu tôi đau như nứt ra, cảm giác ngủ trong cơn say thực sự tồi tệ.
Khi ăn sáng, bố tôi vẫn cứ khiến tôi đau