Điều đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của tôi vậy mà lại là Tân Hạo Đình đã biến mất trong một thời gian dài.
Tôi vừa đến nhà để xe ngầm của công ty để đậu xe, thì đã thấy Tân Hạo Đình mặc vest đi giày da xuất hiện trước xe của tôi.
Tôi không biết tại sao anh ta lại bấm đốt ngón tay chính xác như vậy, tìm thấy tôi ngay lập tức.
Anh ta mỉm cười rất dịu dàng, còn đưa tay ra để chắn cửa xe giúp tôi: "Hoa Dao!"
Thành thật mà nói, tôi thực sự thoải mái trong thời gian này.
Tôi dường như đã quên mất sự tồn tại của người này, điều đó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái.
Lúc này, gặp lại anh ta, tôi cảm thấy như tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Tôi than thở từ tận đáy lòng, tại sao người này vẫn còn sống chứ? Bây giờ tôi nằm mơ cũng chẳng mơ thấy anh ta nữa, nhưng ngay khi anh ta xuất hiện, cảm giác kinh tởm ấy ngay lập tức náo động trong trái tim tôi.
"Tránh ra!" Tôi lạnh lùng nói.
"Hoa Dao, lần trước anh đã sai! Em đừng để trong lòng nữa.
Hôm nay anh chân thành xin lỗi em!" Tân Hạo Đình đột nhiên trở lại hệt như trước: "Hoa Dao, anh nhớ con gái rồi!"
Anh ta ngăn cản đường đi của tôi, trông bộ dạng như đã chịu rất nhiều ấm ức, viền mắt cũng đã đỏ hoe.
Tôi không hiểu liệu trong lòng anh ta đến tột cùng có sự tồn tại của con gái hay không.
"Em xem xem, kỳ thật chúng ta chia tay rồi, không ai sống tốt, không ai như ý cả.
Anh thực sự sống một ngày bằng một năm, rất nhớ con gái.
Em có thể đưa nó đến gặp anh hay không, còn nữa...!Mẹ anh cũng bị bệnh rồi, nhắc em mãi! Anh thực sự hối hận, Hoa Dao, em có thể cho anh một cơ hội nữa không, chúng ta bắt đầu một lần nữa đi."
"Không thể nào!" Tôi lạnh lùng đáp, lui về phía sau, vượt qua anh ta và rời đi.
Tôi thực sự không muốn dây dưa với anh ta nữa.
"Hoa Dao, anh cầu xin em! Khoảng thời gian trước anh vẫn luôn bận rộn với việc kinh doanh, cũng đã nhân cơ hội này mà suy nghĩ rất nhiều.
Vẫn là ở bên cạnh em, anh mới vui vẻ!" Tân Hạo Đình không thuận theo, vẫn chắn ngang con đường của tôi, màn biểu diễn của anh ta vô cùng sống động.
"Tân Hạo Đình, nếu anh đã tự ngẫm lại bản thân, vậy thì anh nên cư xử như một người đàn ông đi, đừng ở đây dây dưa với tôi, tha cho cả hai chúng ta một con đường sống, đừng có không buông không bỏ nữa! Chúng ta không có cách nào trở lại nữa, anh vẫn phải đối mặt với thực tế đi!" Tôi nhìn anh ta, kiên nhẫn nói: "Có