Cô ta nhếch miệng, nở nụ cười xinh đẹp, trông rất quyến rũ.
"Tôi vốn tưởng rằng sếp Lăng là người giữ mình trong sạch, không ngờ chỉ là giấu đầu lòi đuôi mà thôi.
Cô định câu con cá lớn nên không lọt mắt với con tôm nhỏ đúng không?" Lần này giọng điệu của cô ta khá khinh bỉ.
"Cô Quý, sao cô lại nói như thế? Có phải Lăng Hoa Dao tôi đã có chỗ nào đắc tội với cô đúng không? Nên cô Quý mới tỏ thái độ và ăn nói càn rỡ như thế." Tôi giả ngốc, nhưng nếu cô ta đã nói rõ như thế thì tôi cũng không cần phải lảng tránh nữa.
“Ha… Như vậy mà cũng xem là ăn nói càn rỡ ư?” Cô ta hừ lạnh: “Về chuyện làm ăn ấy… nếu làm được thì làm, chứ đừng đi khắp nơi tìm người chống lưng, còn làm bộ rất kiêu ngạo, nhưng lại âm thầm đi quyến rũ người đàn ông."
“Ồ?” Tôi ồ lên, luôn nhìn về phía Điền Ny, nhưng không có ý định nhượng bộ, dù gì tôi cũng đắc tội với cô ta rồi, bây giờ tôi có làm thế nào cũng không thể vượt qua rào cản này, nên không cần phải làm hòa với cô ta.
“Vậy thì làm phiền cô Quý hãy quay về tra hỏi anh Quý thử xem, tôi đã quyến rũ anh ta như thế nào?” Tôi hiểu ý câu con cá lớn của cô ta, chắc chắn cô ta đang ám chỉ chuyện Quý Thanh Viễn đã ra tay giúp tôi giải quyết kỳ hạn công trình.
Nhưng nếu Quý Thanh Viễn đã dám làm như vậy thì chắc chắn sẽ không bị cô ta chi phối, bằng không Quý Thanh Viễn sẽ không dám đá nhà họ Điền ra khỏi Hằng Viễn.
Từ đó có thể thấy, trước mặt Quý Thanh Viễn, Điền Ny chỉ là con cọp giấy, chẳng phải vừa nhìn thấy Quý Thanh Viễn đã biến thành cô vợ ngoan ngoãn nghe lời rồi à?
Tôi lại có ấn tượng tốt về Quý Thanh Viễn.
"Về chuyện làm ăn thì mỗi người có một cách riêng.
Lăng Hoa Dao tôi vẫn chưa đến nỗi dùng mấy thủ đoạn không ra gì đó, để làm chuyện mờ ám, càng không trơ mặt mo ra làm hành động lũng đoạn thị trường.
Tôi chỉ là người làm ăn nho nhỏ, chứ không có vốn liếng như cô Quý đây."
Tôi nói rất đúng mực, không nóng không lạnh, nhưng rất có trọng lượng, hơn nữa tôi cũng dự đoán, cô ta sẽ không dám quay về nói với Quý Thanh Viễn.
"Mong cô Quý giơ cao đánh khẽ, đừng đùa bỡn những doanh nhân nhỏ như chúng tôi, bởi vì chiếc mũ này quá lớn, nên tôi đội không nổi." Tôi mỉm cười, cũng không hiếu chiến mà nói thẳng: “Vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô Quý nữa, tôi đi trước."
Dứt lời, tôi xách túi lớn túi nhỏ sải bước đi ra ngoài, khiến Điền Ny nghẹn họng đến mức không có cơ hội để trả lời.
||||| Truyện đề cử: Thư Ký Là