Mùi hương thanh mát đó khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc, tôi đột ngột quay đầu nhìn lại, nhưng bóng lưng vội vã đó đã đi xa rồi.
Tôi ngơ ngác nhìn theo bóng dáng đang nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của tôi, nhưng bóng dáng và chiều cao đó!
Giây tiếp theo, tôi chợt cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng xoay người đuổi theo, tôi đuổi đến tận bên đường, nhưng nơi này làm gì có bóng người, như thể tôi đã bị ảo giác.
Tôi ảo não, ban nãy tôi chỉ chú ý đến cảnh vật, đâu có nhìn thấy người đi ngang qua mình.
Nhưng tôi thật sự đã nhìn thấy người đó, anh mặc bộ đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo xuống rất thấp, đeo khẩu trang màu đen, mặc dù không nhìn thấy mặt anh, nhưng hơi thở đó…
Tôi ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh, đến khi Hồ Nguyệt vòng lại tìm tôi, tôi mới bất đắc dĩ thu hồi tâm trạng hồn bay phách lạc của mình, liên tục ngoái đầu nhìn hai bên con đường nhỏ, theo cô ấy đi vào trong.
Trong suốt bữa ăn, hình bóng đó cứ lởn vởn trong tâm trí tôi, không thể nào xóa đi được.
Hôm sau tôi dứt khoát đến tìm giám đốc Triệu, tôi không nói hôm qua mình đã nhìn thấy những gì, mà chỉ nói với ông ta rằng, tôi nhất định phải gặp mặt Bùi Thiên Vũ, cho dù anh vẫn đang hôn mê, tôi cũng phải gặp mặt anh.
Thái độ cứng rắn của tôi khiến Triệu Quốc Tỉ hơi khó xử, mặc kệ ông ta đã sa sầm mặt, tôi vẫn giữ vững suy nghĩ của mình: "Bằng không tôi sẽ đến thẳng Cảnh Viên, nói tóm lại, tôi nhất định phải gặp mặt anh ấy.
"
Tôi không hề nhượng bộ.
Cuối cùng Triệu Quốc Tỉ đành phải nhượng bộ, bất đắc dĩ nói với tôi rằng: "Vậy thì cô hãy đợi điện thoại của tôi, tôi sẽ sắp xếp chuyện này.
"
“Ông cần gì phải sắp xếp chuyện này chứ?” Tôi nhìn thẳng vào ông ta hỏi, đồng thời quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của ông ta.
Câu nói của ông ta khiến tôi cực kỳ khó chịu, sắp xếp ư? Tôi muốn gặp người thật mà ông ta còn sắp xếp cái gì? Không biết tại sao, bây giờ tôi chẳng muốn tin ai cả, mà chỉ tin vào những gì mình tận mắt chứng kiến.
"Cô đừng quên rằng, bên cạnh cậu ấy còn có tai mắt.
Chuyện này không đơn giản như cô tưởng tượng đâu, chúng tôi không thể trả giá vì sự tùy hứng của cô được.
" Triệu Quốc Tỉ chẳng hề khách sáo nói với tôi.
Vẻ mặt của ông ta rất nghiêm túc, tôi cũng nhìn ra được ông ta đang tức giận.
Tôi vội vàng đổi giọng: "Thôi được rồi, vậy thì tôi sẽ đợi điện thoại của ông.
"
Bây giờ tôi mới rời khỏi tòa nhà Bác Duệ Thiên Vũ.
Trên xe, tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng cảm thấy biểu hiện ban nãy của mình hơi cố tình gây sự, không biết Triệu Quốc