Trong điện thoại, Triệu Quốc Tỉ cũng không nói gì nhiều, mà chỉ thông báo với tôi rằng hôm nay nhất định phải đến dự tiệc, sau đó sẽ tùy cơ mà hành động, đợi mệnh lệnh của ông ta.
Trong điện thoại, tôi cũng không tiện hỏi gì nhiều, mà chỉ bảo đảm rằng tối nay tôi nhất định sẽ đi tham dự bữa tiệc này.
Sau khi cúp điện thoại, tôi đã phân tích rằng, chắc chắn ông ta định lợi dụng bữa tiệc này để sắp xếp tôi đi gặp Bùi Thiên Vũ.
Quả nhiên trong bữa tiệc, tôi đã nhìn thấy bóng dáng của Triệu Quốc Tỉ, bên cạnh ông ta còn có Lý Tân Nhị.
Tôi nhìn thấy Triệu Quốc Tỉ đích thân dẫn Lý Tân Nhị đi vào trong đám đông, rồi giới thiệu cô ta với các lãnh đạo công ty khác.
Chuyện này cũng không có gì khó hiểu, Triệu Quốc Tỉ là quản lý tổng bộ Châu Á, tất nhiên phải tham gia hoạt động, còn Lý Tân Nhị là người đại diện cho tổng bộ Bác Duệ Thiên Vũ, để bày tỏ lòng coi trọng.
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng trách, để bọn họ đại diện cho Bác Duệ Thiên Vũ, đã đủ phân lượng rồi.
Nhưng mọi người đều ngầm hiểu rằng, Bùi Thiên Vũ bị tai nạn xe không thể xuất hiện mới là sự thật.
Nhưng rốt cuộc Bùi Thiên Vũ bị thương ở mức độ nào? Đây không chỉ là tâm bệnh của tôi, mà còn là tâm bệnh của mọi người có mặt tại đây.
Mọi người đều chú ý đến tin tức nhạy cảm này, ai cũng rất muốn biết rốt cuộc Bùi Thiên Vũ bị thương ở mức độ nào?
Thật ra trong bữa tiệc, mọi người đều đang âm thầm thảo luận chuyện này.
Tôi cũng có mặt trong đám đông, thỉnh thoảng chào hỏi, hàn huyên với các tổng giám đốc công ty khác, nhưng tôi luôn chú ý đến từng hành động cử chỉ của Triệu Quốc Tỉ.
Chỉ sợ mình bỏ lỡ sự sắp xếp của ông ta.
Tất nhiên, Tân Hạo Đình cũng có mặt ở trong đám đông.
Bây giờ hai tay anh ta đã bội thu, vừa lấy được hạng múc tốt, lại có con trai nối dõi tông đường, vì thế hôm nay anh ta cực kỳ phấn chấn, càng có vốn liếng để khoe khoang.
Tôi e rằng anh ta đã sớm quên mất chuyện mất mặt ban đầu.
Có thể nhìn ra được điểm khác biệt giữa việc có con trai và không có con trai của anh ta.
Hôm nay, ngay cả tiếng cười của anh ta cũng cực kỳ sảng khoái, có thể nói là vô cùng đắc ý.
Tôi thầm mắng, đúng là tiểu nhân đắc chí.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy anh ta, rồi tránh xa anh ta, hoàn toàn không muốn giao lưu với anh ta trước mặt mọi người.
Nhưng tôi muốn né tránh cũng chẳng được, anh ta cứ sáp đến chỗ tôi một cách trắng trợn.
Dù gì mối quan hệ của chúng tôi cũng hơi đặc biệt, lúc trước ly hôn đã làm dư luận xôn xao, coi như ai ai cũng biết đến.
Tôi đang trao đổi với mấy doanh nhân khai phá có triển vọng trong năm nay, thì anh ta cười như không cười cầm ly rượu đi đến, mọi người thấy anh ta đi đến, đều nhìn tôi bằng ánh mắt ngầm hiểu, rồi viện cớ rời đi.
Tôi cảm thấy cực kỳ lúng túng, rất khinh bỉ lườm anh