Tôi kìm nén cơn giận trong lòng, nhiều người vây xem như vậy, khiến tôi thật sự không thể la lối om sòm.
"Hoa Dao, cô hãy nhìn tính cách này của cô đi."
Anh ta vươn tay ra định kéo tôi, tôi vội vàng né tránh, khiến anh ta vồ hụt, anh ta ngẩn người trong giây lát, thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình chê cười thì lúng túng, thuận thế đút tay vào túi quần.
"Mọi chuyện đều có thể bàn bạc, chỉ cần chúng ta làm tốt hai hạng mục lớn này một cách thuận buồm xuôi gió thì không cần phải lo lắng về việc không có chỗ đứng ở Giang Thành.
Cô cần gì phải một mình chật vật như thế? Tôi nói cho cô biết, phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là phụ nữ, cô cần gì phải cực khổ như vậy? Cô đi theo tôi không tốt hơn sao?"
"Anh cứ lo cho cuộc sống của anh đi, tôi không phiền anh phải bận tâm vì tôi." Tôi hơi chán ghét muốn thoát khỏi anh ta lần nữa.
Tân Hạo Đình vẫn đứng chắn trước mặt tôi không chịu buông tha: "Tôi bảo đảm với cô Hiểu Lan có gì cô sẽ có nấy, hơn nữa bây giờ Hiểu Lan đã sinh con phải quay về lo cho gia đình.
Tôi bảo đảm cô ấy sẽ không còn nhúng tay vào chuyện của công ty nữa.
Đến lúc đó cô phụ trách bên trong, còn tôi phụ trách bên ngoài, cô nói thử xem gia đình chúng ta vui vẻ đến nhường nào."
"Tân Hạo Đình, anh đúng là đồ không biết xấu hổ.
Đến bây giờ mà anh vẫn còn nằm mơ ư? Tôi khuyên anh hãy tỉnh lại đi."
Câu nói này đã khiến bầu không khí xung quanh tôi nhất thời trở nên yên tĩnh, Đào Tuệ San khoan thai bước tới.
Tân Hạo Đình quay đầu lại, nhìn thấy người lên tiếng là Đào Tuệ San thì sắc mặt bỗng trở nên hơi khó coi, nhưng trước mắt anh ta vẫn chưa dám đắc tội với Đào Tuệ San, nên chỉ có thể nở nụ cười còn xấu hơn cả khóc, nhìn Đào Tuệ San nói: "Cô Đào thích nhúng tay vào chuyện nhà của người khác thật."
"Ồ, chuyện nhà sao? Vậy thì tôi càng tò mò hơn, chẳng lẽ tôi bị mất trí nhớ rồi ư? Sao tôi lại nhớ anh là nhân vật chính trong chuyện bị bắt gian vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn hot nhất Giang Thành thế?" Đào Tuệ San chẳng hề nể nang nói: "Sao trí nhớ của anh lại kém vậy? Nghe nói con trai của trà xanh đã đầy tháng, anh muốn diễn lại trò cũ nữa à? Anh nghiện rồi hả?"
Trong mắt quần chúng ăn dưa ở xung quanh đều là tràn đầy nụ cười khinh bỉ.
“Đào Tuệ San, cô đừng có mà quá đáng.” Tân Hạo Đình hơi mất khống chế.
“Tôi quá đáng ư?” Đào Tuệ San phì cười, giơ điện thoại trong tay lên nói: “Tân Hạo Đình, nếu không thì để tôi gọi điện sẽ càng quá đáng hơn nhé? Tôi đã giúp anh ghi âm lại những lời ngụy biện ban nãy rồi, bây giờ tôi sẽ gửi cho mẹ của con trai anh để góp vui nhé?"
Cô ấy vừa mới dứt lời, tôi suýt chút nữa bật cười thành tiếng, tôi thật sự khâm phục Đào Tuệ San, tại sao ban nãy tôi lại không