Edit: Daisy
“Cậu......!Còn thích Lâm Thanh Hàn không?”
Ôn Nhuyễn nghe thấy giọng nói của Kỷ Hề truyền đến bên tai, tay nắm chặt chai Coca, mình......!Còn thích Lâm Thanh Hàn sao? Vấn đề này từ lúc ly hôn với Lâm Thanh Hàn, cô cũng đã không còn nghĩ tới.
Cũng không có ai hỏi cô, đại khái là sợ gợi lên chuyện thương tâm của cô.
Nhưng hiện tại ——
Kỷ Hề hỏi, rõ ràng, rành mạch, không có một chút giấu giếm.
Ôn Nhuyễn mở miệng tính phủ nhận, nhưng môi đỏ ngập ngừng một phen, cuối cùng không nói gì, ánh mắt nhìn thoáng qua nhóm WeChat, Lâm Thanh Hàn còn đang phát bao lì xì, người trong nhóm không biết là bị phong cách này của anh ta doa sợ hay là chuyện gì khác mà không có ai nói lời nào.
Mà Ôn Nhuyễn cứ như vậy nhìn một cái lại một cái bao lì xì bị điên cuồng spam, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn vành môi.
Không biết qua bao lâu, Ôn Nhuyễn buông chai Coca trong tay ra, rũ xuống hai hàng lông mi, thở dài, “......!Tớ cũng không biết.”
Đây là một loại giọng điệu phi thường không xác định, không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Ôn Nhuyễn cong lưng, cúi đầu, đem đôi bàn tay của mình áp lên khuôn mặt nhỏ rồi vùi vào gối, chỉ chừa ra một đôi mắt, chớp chớp, sau đó chậm rãi nói: “Tớ cho rằng sau khi ly hôn, tớ có thể từ từ buông bỏ được.”
“Chính là Tiểu Hề à, cậu không biết Lâm Thanh Hàn người đàn ông này có bao nhiêu đáng giận, tớ đã rất nỗ lực, thử muốn quên đi anh ta, nhưng anh ta thì ngược lại, một lần rồi lại một lần xuất hiện ở trước mặt tớ, đem tất cả những nỗ lực của tớ toàn bộ hao phí.”
Ôn Nhuyễn nói rất chậm.
Ôn Nhuyễn chính mình cũng không biết hiện tại đối với Lâm Thanh Hàn là cảm giác gì,, “Lúc mới vừa tách ra, tớ kỳ thật một chút cũng không hận anh ta.”
“Tuy rằng mọi người đều vì tớ là kẻ yếu mà bênh vực, nói anh ta quá khốn nạn, nhưng kỳ thật anh ta cũng không có làm gì sai.”
“Anh ta không nuôi tình nhân, cũng không ở bên ngoài câu tam đớp tứ, cho tớ cũng đủ thể diện, chỉ là không có yêu tớ mà thôi.”
“Nhưng về sau——”
Ôn Nhuyễn tạm dừng rồi chớp mắt một cái, qua một lúc lâu mới nói tiếp: “Anh ta đột nhiên như thay đổi thành một con người khác, thường tìm cách để gặp tớ, giúp tớ giải quyết những vấn đề trên mạn,diendan thậm chí ở dưới tình huống tớ bị bôi đen cũng do anh ta xử lý, còn tham gia tổng nghệ.”
“Cậu biết đó, anh ta ghét nhất là loại chuyện như vậy, trước kia những nhà báo kinh tế tài chính muốn phỏng vấn anh ta, anh ta từ chối tất cả.”
“Lần này với thân phận như anh ta một chút cũng không phù hợp với chương trình tổng nghệ.”
“Lúc tớ biết phi hành khách quý là anh ta, rõ ràng hẳn là nên tức giận không để ý tới anh ta, nhưng tên khốn nạn kia, luôn luôn một lần rồi lại một lần làm tớ nhớ lại chuyện lúc trước, anh ta còn tự mình đem theo kẹo xí muội vì sợ tớ say xe, nhớ rõ tớ thích gì ghét gì.”
“Bị tớ mắng cũng không hé răng, cứ như vậy mà nhìn tớ, nói với tớ anh sẽ học tốt tất cả .”
“Tớ có chút hận anh ta, hận anh ta vì sao lúc tớ chuẩn bị xóa anh ta ra khỏi trí nhớ của mình thì lại xuất hiện trước mặt tớ, nhưng tớ......” Tựa hồ là nói không được, cô nhịn không được lại ôm chặt cái gối, giọng nói cũng trở nên có chút khàn, “Có đôi khi lại nhịn không được mà nhớ tới anh ta.”
“Nhớ, có phải hay không ba năm đó, anh ta kỳ thật cũng thích tớ, bằng không anh ta như thế nào sẽ nhớ rõ tất cả về tớ.”
“Chính là......”
Ôn Nhuyễn lại nói một câu chính là, lại không có cách nào nói tiếp, rũ hàng mi xuống, sau một lát, Ôn Nhuyễn mới mở miệng, “Tiểu Hề, cậu hỏi tớ có còn thích anh ta hay không? Tớ thật sự không biết, ta thậm chí không dám nghĩ tới.”
“Tớ đã tổn thương một lần, không muốn lại trải qua lần thứ hai.”
“Mặc dù......”
“Lâm Thanh Hàn chính xác là trở nên không giống như lúc trước.”
Ngón tay nắm chặt gối ôm, đôi môi Ôn Nhuyễn nhấp thành một đường thẳng tắp, nhưng cô vẫn lo lắng, lo lắng tất cả chỉ là hứng thú nhất thời của Lâm Thanh Hàn, lo lắng nếu một lần nữa ở bên nhau thì về sau sẽ lại trở nên giống như trước đây.
Ôn Nhuyễn lần này tức giận như vậy.
Nói là tức giận do Lâm Thanh Hàn giấu giếm cũng không hoàn toàn, chi bằng nói là tức giận chính mình nỗ lực giãy giụa lâu như vậy, lại bị người khác dễ như trở bàn tay mà làm mình dao động cảm xúc.
Ôn Nhuyễn giận chính mình, cũng không thích mình của lúc này như vậy.
Ngón tay thon dài trắng nỏn nhẹ nhàng ôm gối, Ôn Nhuyễn như lọt vào trong hố sâu, tay với lấy thứ bên cạnh, nhưng không nghĩ được cứ như vậy ngã xuống, nhưng giống như thân thể vẫn khống chế không được, không hề nặng nề mà cứ như vậy rơi xuống.
Kỷ Hề nhìn thấy Ôn Nhuyễn như vậy, cũng có chút khổ sở.
Buông chai Coca ra, Kỷ Hề cúi người lại gần, sau đó giang hai tay ôm lấy Ôn Nhuyễn, muốn an ủi cô, Kỷ Hề nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng Ôn Nhuyễn, vừa vỗ vừa nói, “Nếu nói ra mà quá khổ sở, cũng không cần suy nghĩ tiếp nữa.”
“Nhuyễn Nhuyễn, tớ đã từng nói, bất luận cậu lựa chọn như thế nào tố cũng sẽ ủng hộ cậu.”
Bất luận Nhuyễn Nhuyễn cuối cùng có thể cùng Lâm Thanh Hàn ở bên nhau hay không, trước sau cô vẫn vĩnh viễn đứng về phía Nhuyễn Nhuyễn, bất di bất dịch.
Ôn Nhuyễn trong lòng có chút ấm áp,hốc mắt có chút phiếm hồng, vừa rồi đôi môi nhấp chặt và bàn tay trương ôm lấy gối, lúc này không tự chủ được mà buông lỏng ra một chút, cô cũng vươn hai tay ra ôm lại Kỷ Hề.
Sau đó, mang theo một chút nghẹn ngào mà “Ừ” một tiếng.
Hai cô gái an ủi nhau và trò chuyện một lúc thì di động vang lên, lần này là của Kỷ Hề.
Lập loè trên màn hình di động là tên của Hứa Chấp.
Kỷ Hề vừa thấy cái tên này liền nhíu mi, sau đó hơi mang theo chút chê cười mà nói, “Khẳng định là Lâm Thanh Hàn tìm không thấy cậu, liên hệ hắn ta, bằng không tên đàn ông chó này tuyệt đối sẽ không chủ động liên hệ tớ.”
Càng nói càng giận mà.
Kỷ Hề không muốn liếc mắt nhìn cái di động này nữa
Nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà nhìn qua, một đôi tay thò qua nắm chặt lại.
Ôn Nhuyễn nhìn thấy Kỷ Hề như vậy nhịn không được mà bật cười, vỗ vỗ vai cô ấy, “Cậu nghe điện thoại đi, nếu Hứa Chấp thật sự muốn hỏi, cũng không cần che giấu làm gì, cậu nói với anh ta, nếu Lâm Thanh Hàn về sau còn muốn gặp tớ thì lúc này đừng có tìm tớ.”
“......!Được.”
Kỷ Hề do dự một chút, đến lúc tiếng chuông điện thoại gần kết thúc thì mới nghe máy.
Kỷ Hề đi qua một bên nghe điện thoại, Ôn Nhuyễn thì tiếp tục ngồi trên sô pha, di động bên người còn sáng lên.
Đã trải qua một đợt mưa li xì như vậy, Chúc Nguyệt rốt cuộc nhịn không được mà nói, 【 cái kia......!Lâm tổng, tôi vừa rồi nói người đến trễ phát bao lì xì gấp đôi là được rồi, anh phát cái này cũng quá nhiều đi.
】
Ôn Nhuyễn nhìn thoáng qua không nói gì, ngược lại Chúc Nguyệt lặng lẽ gửi chat riêng với cơ.
【 Chúc Nguyệt: Nhuyễn Nhuyễn, Lâm Thanh Hàn đang bị điên hả? Có tiền cũng không phải ném ra như vậy chứ? 】
Đối với Chúc Nguyệt chủ động nhắc tới Lâm Thanh Hàn, Ôn Nhuyễn cũng không nói gì, có một số việc trong lòng mọi người đều biết, cô cũng không giải thích được gì, sau khi bình tĩnh lại, tùy tay nhắn qua, 【 đừng để ý đến anh ta, bị điên rồi đấy.
】
【 Chúc Nguyệt: Vậy.....!mấy bao lì xì này, chị có nên nhận hay không? 】
【 Ôn Nhuyễn: Nhận.
】 dù sao cũng không phải tiền của cô, anh ta nếu thích tiêu tiền như thế, để cho anh ta tiêu xài thôi.
【 Chúc Nguyệt: Được, chị đi cướp lì xì~ ngày mai có thể vui vui vẻ vẻ đi ăn buffet~ đúng rồi bảo bối, mấy ngày nay em có có rảnh không? Chúng ta hẹn nhau đi ăn đi.
】
【 Ôn Nhuyễn: Mấy ngày nay em đang tập thoại và diễn xuất, chắc là không có thời gian, đợi em rảnh em sẽ mời chị đi ăn.
】
【 Chúc Nguyệt: Được rồi.
】
Kết thúc đối thoại, Ôn Nhuyễn cũng không xem nhóm trên WeChat nữa, vừa định tắt di động, Kỷ Duyên lại tìm đến, 【 hắn ta tình huống là như thế nào? Chọc cho em không vui? Hay là khi dễ em? 】
Không nghĩ tới Kỷ Duyên lại nhạy bén như vậy.
Ôn Nhuyễn không khỏi sửng sốt, chờ lúc lấy lại tinh thần, cô nhắn trả lời, 【 đừng nghĩ nhiều, không có gì.
】
Chuyện giữa cô và Lâm Thanh Hàn vẫn nên để chính bọn họ giải quyết thì tốt hơn.
Khung thoại của hai người giống như trầm mặc một lúc, đại khái là qua lần hô hấp, Kỷ Duyên lại gửi qua, 【 hắn ta nếu khi dễ em, nhớ nói với anh, anh giúp em đánh hắn ta.
】
Cách nói như vậy, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào, mặc dù cách một cái màn hình cũng có thể nhìn ra một thiếu niên nghiêm túc.
Tâm tình không tốt lúc này của Ôn Nhuyễn cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Cô gõ chữ trả lời lại, 【 Được.
】
Kỷ Hề nghe xong điện thoại, không biết có phải Hứa Chấp nói gì với Lâm Thanh Hàn hay không, trong nhóm mưa spam bao lì xì rốt cuộc cũng ngừng lại, cô tắt di động, không nhìn nữa.
Ngày hôm sau.
Tiểu Mạch cùng tài xế tới đón Ôn Nhuyễn.
Lúc Ôn Nhuyễn đi, Kỷ Hề còn có chút lo lắng, “Thật không cần tớ đi với cậu?”
“Thật sự không cần mà.” Ôn Nhuyễn buồn cười mà nói, “Hơn nữa tớ tới nhà người ta để học tập, cậu đi theo tớ thì giống bộ dáng gì.” Không đợi Kỷ Hề lên tiếng, Ôn Nhuyễn lại nói: “Cậu không phải nói hôm nay bọn Lý Kiều tổ chức tụ tập với nhau sao?”
“Cậu tối nay đi trước qua bên mấy cậu ấy đi, bên này tớ học xong thì qua liền.”
“Thôi được rồi.” Kỷ Hề đem người đưa đến cửa, thấy cô lên xe mới rời đi.
Trong xe, Tiểu