Ôn Nhuyễn đương nhiên không thật sự tin Lâm Thanh Hàn sẽ gọi cô một tiếng “Ba ”.
Người đàn ông này từ khi sinh ra đã là con cưng của trời, cả đời này, anh ta sẽ hạ thấp mình với ai? Mặc dù hiện tại đang theo đuổi cô, hao hết tâm tư và thủ đoạn, chính xác đã làm một ít chuyện khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Nhưng mà kiểu cúi đầu trước phụ nữ này, là chuyện làm mất đi thể diện và uy nghiêm.
Lâm Thanh Hàn tuyệt đối sẽ không làm.
Ôn Nhuyễn chắc chắn như vậy.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàn nhăn mày lại, Ôn Nhuyễn cũng chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm gì nữa, cô thu lại bàn tay đang đặt trên mặt Lâm Thanh Hàn, đẩy anh ta để thoát ra sự giam cầm ở trong vòm ngực và vòng em.
Phòng bao ánh đèn lờ mờ.
Ôn Nhuyễn cứ như vậy nhìn Lâm Thanh Hàn, bước lùi về sau một bước, sau đó xoay người đi ra ngoài, một chút tình ý đều không lưu lại.
Nhưng còn vài bước nữa thì đi ra đến bên ngoài thì Ôn Nhuyễn liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã và nặng nề, rất mau, Ôn Nhuyễn cúi đầu, thoáng nhìn thấy Lâm Thanh Hàn duỗi cánh tay lại, lần này Ôn Nhuyễn không để cho anh ta nắm lấy, liền gọi một tiếng, “Kỷ Hề!”
Cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, nhóm người Kỷ Hề vội vàng xông vào.
Đi nhanh nhất trong số đó là Kỷ Duyên.
Câu ta tay dài chân dài,một gương mặt tuấn tú lạnh lùng, nếu nói là bước đi chi bằng nói là chạy thì chính xác hơn, vừa mới tiến vào thì nhìn thấy khung cảnh trước mặt, thần sắc Kỷ Duyên hơi trầm xuống, không đợi Lâm Thanh Hàn nắm tay Ôn Nhuyễn thì cậu ta liền trực tiếp đem cô kéo ra sau lưng mình.
Dáng người cao lớn che khuất Ôn Nhuyễn, một chút cũng không lộ ra để cho Lâm Thanh Hàn nhìn thấy.
Không khí trong phòng bao lập tức hạ xuống.
“Tránh ra.
” Lâm Thanh Hàn nhìn Kỷ Duyên, môi mỏng hé mở, lạnh giọng nói.
Kỷ Duyên không tránh, cậu ta ngẩng đầu, đối mặt với khí thế làm cho người khác sợ hãi của Lâm Thanh Hàn làm, khuôn mặt Kỷ Duyên lạnh lùng giằng co cùng với Lâm Thanh Hàn.
Kỷ Hề kéo lấy Ôn Nhuyễn từ trong tay của Kỷ Duyên, đem Ôn Nhuyễn nhìn một lần từ đầu đến chân, xác định cô không có vết thương nào mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kỷ Hề đỡ Ôn Nhuyễn, gương mặt có ba phần giống với Kỷ Duyên, lúc này cũng lạnh như băng mà nhìn Lâm Thanh Hàn.
Kỷ Hề kéo tay Ôn Nhuyễn, đem cô giấu ra sau lưng mình.
Tuy rằng trong lòng cũng có chút sợ hãi Lâm Thanh Hàn, nhưng vẫn là cắn răng nói: “Lúc trước ly hôn là chính anh đồng ý, không ai cầm đao đặt trên cô của anh, hiện tại anh hối hận muốn quay lại?”
“Lâm Thanh Hàn, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?!”
Lâm Thanh Hàn nghe thấy những lời này, thần sắc lạnh như băng trên gương mặt lúc này hiện ra vài tia tan vỡ, anh nếu là sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, lúc trước làm sao lại đáp ứng ly hôn cùng Ôn Nhuyễn?
Ánh mắt nhìn hướng về phía Ôn Nhuyễn.
Nhưng cô đã bị người khác giấu thật kĩ, Kỷ Hề và Kỷ Duyên như tả hữu hộ pháp của cô, đem cô giấu quá tốt, ngay cả Lý Kiều và Trịnh, Hạ cũng đứng thành một hàng.
Lâm Thanh Hàn nhìn không được bóng dáng của cô, thậm chí chỉ một mảnh góc áo, một sợi tóc cũng nhìn không thấy.
Cực kì đau lòng.
Rõ ràng khoảng cách chỉ trong gang tấc, nhưng Lâm Thanh Hàn lại cảm thấy Ôn Nhuyễn như cách xa cách ngàn sông vạn núi, với tay như thế nào cũng với không tới, dưới ánh đèn ấm áp,đôi mắt Lâm Thanh Hàn đỏ thắm, làm gì còn khí phách hăng hái như ngày thường, anh đứng ở tại chỗ, mặc dù nhìn không thấy bóng dáng của Ôn Nhuyễn nhưng anh vẫn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm về hướng của cô.
Vào lúc ban đầu.
Lâm Thanh Hàn cho rằng anh không yêu Ôn Nhuyễn, cho nên lúc cô nói ly hôn, tuy rằng cảm giác có chút không thoải mái nhưng vẫn đáp ứng như ý nguyện của cô.
Sau đó.
Sau khi ly hôn, anh bắt đầu ngày qua ngày nhớ cô, nhớ gương mặt lúc nào cũng tươi cười như một vầng mặt trời nhỏ của cô, nhớ mỗi sáng thức giấc cô sẽ hôn anh, nhớ bóng hình cô lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ đi theo sau anh, thấy anh quay đầu, liền nở nụ cười trên mặt mà gọi anh là “Thanh Hàn”.
Anh cho rằng chỉ là sau khi tách nhau ra chỉ có chút không quen, nhưng những hồi ức đó giống như thuốc độc, từng chút từng chút lan ra khắp thân thể của anh, làm anh như một thằng nghiện , chỉ có thể dựa vào nhấm nháp những ký ức của quá khứ để vơi đi nổi đau trong lòng.
Mấy ngày này.
Anh đang từng chút một vượt quá giới hạn của bản thân mình , anh làm một chuyện rồi lại một chuyện ngu xuẩn, đăng ký nick phụ trên Weibo, tham gia tổng nghệ, học nấu ăn, người trong giới đều lén nói là anh đã bị bỏ bùa, bằng không sao có thể làm ra những việc này?
Nhưng anh chính là cam tâm tình nguyện.
Chỉ cần có thể theo đuổi được cô quay về, thì dù cho có bị người khác cười nhạo thì đã sao?
Lâm Thanh Hàn dưới tầm mắt của nhiều người như vậy, từng bước một đi về phía Ôn Nhuyễn, anh muốn nói chuyện với cô, anh sai rồi, anh không nên tự đại như vậy, không nên kiêu ngạo như vậy, càng không nên chỉ hưởng thụ nhưng gì cô trao cho anh, mà quên mất! !
Anh còn muốn nói!.
anh sẽ sửa.
Những đau thương và thống khổ mà cô đã nhận từ trước đến nay, anh sẽ bồi thường gấp trăm ngàn lần.
Chỉ cần.
Ôn Nhuyễn! ! đừng bỏ rơi anh.
Bô dáng hiện tai của Lâm Thanh Hàn quá dọa người, khuôn mặt tái nhợt, đuôi mắt đỏ hồng, người khác nói gì anh cũng phảng phất như mắt điếc tai ngơ, chỉ nhìn chằm chằm về phía Ôn Nhuyễn, đám người Kỷ Hề nhìn thấy Lâm Thanh Hàn như vậy cũng cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Kỷ Duyên cau mày, muốn ngăn cản Lâm Thanh Hàn, nhưng cậu ta còn chưa động thủ thì đã bị Lý Kiều ngăn cản.
Lý Kiều nhìn cậu ta lắc lắc đầu, hiện tại trạng thái của Lâm Thanh Hàn rất kém, nếu mấy người bọn họ thật sự dám làm ra chuyện gì, chỉ sợ Lâm Thanh Hàn thật sẽ không tiếc hết thảy đại giới mà tính sổ với bọn họ, tất cả bọn họ mà có liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Lâm Thanh Hàn.
Nếu thật sự muốn làm địch với anh ta, chỉ sợ không một ai có kết quả tốt.
Cũng may! !
Hiện giờ Lâm Thanh Hàn cũng có điểm yếu.
Ở giữa hai bên trận địa sẵn sàng đón quân địch, Lý Kiều cười, cô ta nhìn Lâm Thanh Hàn, mở miệng nói: “Lâm tổng, không bằng chúng ta nói chuyện một chút?”
Lâm Thanh Hàn không nhìn cô ta mà vẫn như cũ nhìn về phía Ôn Nhuyễn.
Lý Kiều cũng không thấy ngại khi bị anh ta phớt lờ như vậy, cười cười mà bước tới, đè thấp giọng mà nói một câu, “Lâm tổng làm nhiều chuyện như vậy, hẳn là không hy vọng bị Ôn Nhuyễn tiếp tục chán ghét như vậy đi?” Mắt thấy người đàn ông bên cạnh thần sắc hơi khựng lại.
Lý Kiều hào phóng khéo léo cười một cái, duỗi tay đem người dẫn tới một bên.
Ánh mắt Lâm Thanh Hàn lại nhìn về phía Ôn Nhuyễn, môi mỏng khẽ nhếch, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì mà đi theo Lý Kiều qua một bên.
Vài phút sau.
Lý Kiều đi tới, cô ta nhìn Kỷ Hề cười nói: “Được rồi, cậu đưa Nhuyễn Nhuyễn về nhà trước đi.
”
Nhóm người Kỷ Hề hơi hồ nghi mà liếc mắt nhìn Lý Kiều, giống như đang tò mò rốt cuộc cô ta nói gì với Lâm Thanh Hàn mà có thể đêm tên sát thần này chịu dừng lại, lại nhìn thoáng về hướng Lâm Thanh Hàn, thấy anh ta một thân tây trang cao cấp, bàn tay đút vào túi quần, đứng ở trong bóng tối, bởi vì ánh sáng quá mức tối tăm nên căn bản thấy không rõ cảm xúc trên gương mặt của anh ta.
Do dự một phen, cũng không nói thêm gì.
“Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đi thôi.
” Kỷ Hề nhìn người phụ nữ với gương mặt tái nhợt bên cạnh, nhỏ giọng nói.
“Ừ.
” Ôn Nhuyễn gật đầu.
Ôn Nhuyễn chào mọi người xong mới đi theo Kỷ Hề ra ngoài , lúc rời đi cũng không biết có phải vì tầm mắt ở phía sau quá mức mãnh liệt hay không mà bước chân Ôn Nhuyễn khựng lại, lúc vừa bước ra khoi cửa thì quay đầu lại nhìn thoáng về phía sau.
Trong trí nhớ thì vị thiên thiên chi kiêu tử kia vĩnh viễn là tự phụ, lúc này đứng ở một góc âm u, môi mỏng hơi nhấp, hơi cúi đầu, cực kỳ giống chú chó nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Có lẽ là nhận thấy Ôn Nhuyễn đang nhìn mình.
Người đàn ông ngẩng đầu, lộ ra hốc mắt đỏ thắm, tay đang đút vào túi quần có xu thế muốn vươn lên, ngay cả bước chân vẫn luôn giam cầm tại chỗ cũng phảng phất như muốn đi về phía trước một bước, nhưng không biết nghĩ đến việc gì, cuối cùng Lâm Thanh Hàn vẫn đứng tại chỗ không có tiến lên.
Chỉ là lướt qua mọi người mà nhìn Ôn Nhuyễn.
Mắt thấy Lâm Thanh Hàn như vậy, Ôn Nhuyễn cũng không có lời nào để nói, cô chỉ nhấp nhấp môi đỏ, thu hồi tầm mắt nói với Kỷ Hề, “Chúng ta đi thôi.
”
Kỷ Hề vội vàng nói: “Được.
”
Kỷ Duyên đi theo hai người ra ngoài, bất quá cậu ta không thể rời đi cùng hai người.
Bạn bè tụ hội cũng không có việc gì, nhưng Ôn Nhuyễn hiển nhiên không muốn cậu ta đi theo, trạng thái hiện tại của cô cũng không muốn có quá nhiều người ở bên mình như vậy, Kỷ Duyên do dự một hồi cũng không đuổi theo, đứng ở tại chỗ nhìn cô rời đi, qua một lúc lâu mới xoay người về phòng bao của mình.
Lúc đi, còn gửi một tin nhắn wechat cho Ôn Nhuyễn, nói với cô rằng lời nói của cậu ta nói trước đó vĩnh viễn không thay đổi.
Trong phòng bao
Trịnh Phù cùng Hạ U cũng không rời đi, ở lại với Lý Kiều, nhưng Lâm Thanh Hàn còn ở trong phong bao nên các cô cũng không dám nói chuyện.
Lý Kiều ngày thường cũng có chút giao tiếp với Lâm Thanh Hàn, thấy Ôn Nhuyễn đã rời đi, liền quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Hàn, cười nói: “Lâm tổng không bằng ở lại uống một ly?”
Lâm Thanh