Nửa tháng nay Thiên Uy thường cố gắng tách biệt công việc với Mỹ An.
Anh nghĩ chỉ còn hai tháng nữa thôi sẽ kết thúc dự án này.
Sau đó anh sẽ không còn lý do gì để gặp mặt.
Ít nhất là không phải cố gắng tránh mặt cô như hiện tại.
Mỹ An đương nhiên hiểu việc anh cố ý sắp xếp công việc để không phải tiếp xúc với cô, chỉ là cô không hiểu lắm tại sao anh phải làm như vậy mà thôi.
Và có lẽ ông trời cũng nghe thấu được mong muốn đó của anh nên đã giúp một tay để anh sớm được thoải mái.
Phía khách sạn Sora nhận được hợp đồng là nơi tổ chức hội thảo của liên ngành ngân hàng tài chính khu vực Miền Trung và Tây Nguyên.
Hội thảo này kéo dài mười ngày.
Khách sạn sẽ bao chỗ ở, ăn uống cho ba mươi người, phục vụ hội thảo đương nhiên cần sự chỉnh chu và chuyên nghiệp.
Không chỉ bởi vì có sự góp mặt của nguyên bộ trưởng bộ tài chính mà bởi vì uy tín và trách nhiệm của khách sạn nên Thiên Hạnh đành xin Mỹ An về cùng cậu hoàn thành trọng trách này.
Khỏi phải nói, Thiên Uy đã ngay lập tức bàn giao trả người.
Dù là chấm dứt hợp đồng trước thời hạn nhưng công ty anh vẫn rất phóng khoáng chi trả thù lao không thiếu một xu cùng với một khoản thưởng xứng đáng với công sức của cô.
Mỹ An về khách sạn thì bù đầu vào công việc, mọi thứ phải là hoàn hảo nhất có thể.
Cho nên cả tuần cô đều đi sớm về muộn, tăng ca xuyên luôn thứ bảy và chủ nhật.
Đến khi bắt đầu đón khách cô mới tạm yên tâm cho những gì mình đã chuẩn bị suốt những ngày qua.
Bởi vì đây là sự kiện lớn cho nên ngày đầu tiên Thiên Uy cũng đến xem tình hình thế nào? Nếu có vấn đề gì phát sinh anh cũng có thể giúp quyết định hay xử lý.
Buổi sáng làm việc đầu tiên kết thúc, đoàn khách vip chuẩn bị ăn trưa, lúc này Mỹ An mới có thời gian nghỉ ngơi.
Cô đang đi nhanh về phòng của mình thì nghe tiếng gọi phía sau, Mỹ An quay lại không nghĩ có thể gặp người quen lúc này:
- Anh cũng tham gia hội thảo này sao?!
- ừ, anh chuyển vào chi nhánh KonTum hơn một năm nay rồi.
- vậy ạ, cho nên em mới không nghĩ được vì sao anh có mặt ở đây.
Vậy còn chị và các cháu thì sao ạ?
- Vợ con anh vẫn ở Hải Phòng, mỗi tháng anh sẽ về.
Em thế nào? Có gì mới chưa? Ra kia uống chút gì đi anh mời.
- Vâng ạ.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến quầy phục vụ đồ uống ở đại sảnh.
Mỹ An cố ý cười trừ, không muốn nói đến chi tiết những chuyện đã qua.
Thế nhưng người này là bạn cực thân của chồng cũ, dù anh không nói cô cũng hiểu là anh ta biết rất rõ chuyện của họ.
Anh bạn vẫn tiếp tục chủ đề câu chuyện của mình:
- Thấy em có vẻ cũng ổn, vậy là tốt rồi.
Thằng bạn anh đúng là có phúc không biết hưởng.
Nhưng mà nghe nói vợ chồng nó cũng sắp về hẳn rồi, cô bé kia đã học xong đại học.
Nó cũng mới nói với anh sẽ về lại chi nhánh cũ tiếp tục làm việc.
Đúng là có ô to, nó cũng không cực như anh đâu.
- Vậy ạ.
- ừ, Gia đình nhà vợ nó là nòi trong ngành tài chính mà, bộ trưởng hiện tại đang có mặt ở đây chính là cậu ruột của vợ nó.
- À, vâng.
- Em không biết mấy chuyện này sao?!
- Em không ạ, cũng không phải chuyện cần quan tâm mà.
- Ah, anh xin lỗi.
anh không cố ý… Nhưng mà em cũng xem kiếm cho mình một người mà dựa vào chứ.
Lúc này vẫn còn trẻ, tận dụng đi thôi.
- Cảm ơn anh nhưng em không có ý định đó.
Cũng sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh đi đi kẻo mọi người chờ.
- Được, gặp em sau nhé.
Mà đồng nghiệp của anh từ sáng cứ muốn hỏi thông tin của em đó.
Nếu em không ngại thì tối nay có thể cùng bọn anh uống cafe không?
- Em…
- Thôi anh đi nhé, hết giờ chiều anh tìm em.
Anh bạn thấy có đồng nghiệp tìm mình thì vội vàng đi mất, bỏ lại Mỹ An với một mớ hỗn độn trong suy nghĩ.
Cô biết anh ta không có ý xấu, chỉ là nhiệt tình thái quá.
Cho nên những chuyện cô không muốn nghe lại đều biết hết.
Nếu nói cô đã quên người đàn ông phụ mình, thì cũng đúng, cô không tiếc nuối, không vương vấn càng không muốn liên quan.
Thế nhưng hỏi cô có