- Các cô làm gì hả? chỉ có một ly sữa mà ba lần không xong? Đây là sự chuyên nghiệp của khách sạn? là chuyên môn của người đi tu nghiệp nước ngoài.?
Thiên Uy không phải là nói mà anh ta đang hét vào mặt cô, Mỹ An đương nhiên không giải thích, đối với cô sai chính là sai? Khách hàng không hài lòng chính là lỗi của phục vụ, mà cô lại là người chịu trách nhiệm chính ở đây.
Không chỉ riêng ngành dịch vụ này mà bất kì điều gì trong cuộc sống thì điều đầu tiên nói ra chính là nhận lỗi, nếu sau đó có cơ hội có thể giải thích một chút, còn không chỉ có thể chịu xử lý, rút kinh nghiệm và về sau không được lặp lại lỗi sai ấy.
Tất nhiên ngoài những chuyện liên quan đến pháp luật, hay vị phạm nghiêm trọng thì sẽ có thanh tra xử lý, có tường trình sự việc và kết quả đúng sai.
Còn những việc như thế này, chỉ là xử lý nội bộ, mà nội bộ lúc này chỉ có Thiên Uy và cô.
Mỹ An vẫn dấu bàn tay bị bỏng của mình ra phía sau, cô nhận lỗi nhưng Thiên Uy không có ý dừng lại.
- Cô nghĩ đây là nhà mình sao? Làm gì cũng không có ai quản sao? Xin lỗi tôi không có dễ như em trai mình? Quan hệ giúp cô có được vị trí tốt, nhưng năng lực đến đâu cô lại không biết lượng sức.
- Tôi không phải là loại người đó, trong công việc làm sai tôi chịu trách nhiệm, nhưng xin giám đốc đừng xúc phạm nhân phẩm của người khác.
- Cô giỏi rồi, nhân phẩm ư? Người lăn giường giỏi thì nhân phẩm cũng tốt đúng không?
- Anh…
- Đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Thiên Uy gạt hết giấy tờ trên bàn bay loạn xạ về phía đối diện.
Người cũng đã đi rồi, giận cũng đã chút rồi nhưng tâm trạng của anh lại càng tồi tệ hơn.
Trống hai tay lên bàn, anh cũng không định ngồi xuống mà cứ thế ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người rời khỏi, đến lúc khuất dạng, đến lúc có người khác bước vào, tâm trạng của anh cũng chưa thể bình tĩnh.
- Anh sao phải giận đến thế? Lỗi cũng không phải của cô ấy, sao không cho giải thích lại chụp mũ như vậy? Thật sự không phải phong cách của anh?
Giọng nói nhẹ nhàng ở bên tai đã giúp Thiên Uy trở lại thực tại, anh buông cơ thể vô lực ngồi xuống ghế, hai tay vò nhẹ mái tóc cũng không biết nó đã rối bù.
- Không có năng lực.
- Anh đang nói em sao?
- Không có, là cô ta.
- Em thì thấy ngược lại, cô ấy rất chuyên nghiệp, cũng vô cùng tốt.
Chỉ là không hiểu sao anh lại không nhìn ra.
- Để em cười chê rồi, đi, anh đưa đi ăn sáng.
- Cũng không cần đối với em tốt quá, em sẽ lại không nhịn được mà hi vọng..
- Lại linh tinh rồi.
Hai người cùng nhau đi tới khu vực nhà hàng, nhân viên đều về sự việc vừa xong mà ai nấy đều bị áp lực.
Lại nhìn thấy giám đốc cùng khách vip đi bên nhau như vậy thì cũng lờ mờ hiểu ra vì sao bọn họ lại bị ăn hành như vậy.
Ngọc Linh là bạn thanh mai trúc mã của Thiên Uy, lớn lên bên nhau, nhưng khi cô nhận ra mình thích anh thì Thiên Uy lại từ chối.
Anh khi đó đã có người trong lòng, rồi nhanh chóng kết hôn.
Ngọc Linh vì vậy quyết định ra nước ngoài sinh sống cùng gia đình chị gái.
Sau khi biết vợ anh không may qua đời cô lại tiếp tục liên lạc, động viên chia sẻ.
Mười năm nay vẫn là bạn tốt, nhưng cô cũng không từ bỏ được ý nghĩ sẽ có một ngày anh nhìn ra tâm chân