Mỹ An đang mải mê chụp ảnh, cô quay lại đúng lúc bắt gặp góc nghiêng nam tính của người đàn ông ngẩng mặt nhìn thứ gì đó vô cùng chăm chú, thế nhưng chính anh cũng là một phong cảnh đẹp.
Mỹ An thầm cảm thán, bàn tay vô thức bấm máy hai lần.
Khi nhận ra mình đang làm gì cô mới vội vàng buông tay xuống, Thiên Uy cũng bị tiếng kêu của máy ảnh làm cho tỉnh mộng.
- Xin lỗi tôi thật sự không có chủ định.
Chỉ là … chỉ là … vô tình lọt vào khung hình.
Thiên Uy thấy cô lắp ba lắp bắp thì cười lớn trong lòng, nhưng ngoài mặt thì vẫn trưng ra một bộ ghét bỏ:
- Cũng không cần phải xoá, đằng nào cũng chụp rồi, tiện thể gửi cho tôi lưu lại vậy.
- Được, sau đó sẽ xoá.
Thiên Uy không hiểu sao cô vẫn nhất định xoá mới chịu?! Để đó cũng đâu tốn bao nhiêu dung lượng bộ nhớ chứ?
Mỹ An nói chưa dứt câu chân đã bỏ đi vội, cô đi được một đoạn lại vẫn thấy có tiếng bước chân phía sau.
Một mình anh ta đi theo cô làm gì? Không lẽ ghét cô đến mức muốn hất cô xuống hồ mới chịu:
- Anh có việc gì mà đi vào đây vậy, chỗ này cũng không có ai?
- Sợ tôi làm gì cô sao? Ít nhất tôi cũng không giết người phi tang đâu.
Rất phiền phức!
- Vậy anh đi tiếp đi, tôi quay lại …
- Cô cứ làm việc của cô, phía trong rất đẹp.
Tôi cũng muốn chụp ảnh.
- Muốn tôi chụp giúp anh sao?
- Không, tôi tự chụp.
Là chụp phong cảnh.
- À, …
Thiên Uy nói lời thì tay cũng lấy điện thoại trong túi ra, Anh rất nghiêm túc chọn góc ảnh và bắt đầu chụp.
Mỹ An thấy anh không rảnh để ý đến cô cho nên tự coi mình như không khí mà tiếp tục đi trước.
Chỉ có điều cô không biết, khả năng diễn của người đàn ông ngoài ba mươi lăm này đã đạt đến mức thượng thừa rồi.
Cái gì mà nghiêm túc chụp ảnh phong cảnh chứ, anh ta mới là không thèm quan tâm đến phong cảnh.
Mà việc anh ta nghiêm túc làm là căn góc nào có cô trong khung hình thì bấm máy, thế thôi.
Ngọc Linh một lúc lâu không thấy Thiên Uy đâu thì có ý đi tìm, hỏi thăm được hướng đi của anh cô vội vàng chạy tới.
Tất nhiên người cô ta gặp không chỉ có Thiên Uy, nhìn thấy hai người ở trong khung cảng lãng mạn đó, tâm trạng cô vô cùng khó chịu, điều cô ta lo lắng lại đến nhanh như vậy.
- Thiên Uy, anh làm gì ở đó vậy?! Em muốn chụp ảnh!
- Làm gì mà vội như thế? Không phải bên kia có người chụp cho rồi.?
- Trong này đẹp hơn …
- Được, qua đây.
Cô ta rất tự nhiên, thân mật đến mức không thèm để ý xung quanh, giả vờ như không biết phía trước là ai.
Khi Mỹ An quay lại, là không muốn làm phiền người ta tình tứ, nên chỉ định chào qua một câu rồi đi về.
Nhưng Ngọc Linh đâu phải người đơn giản cô ta diễn còn giỏi hơn nữa:
- Oh, Mỹ An cũng ở đây à, nãy giờ tôi không để ý.
Cô đi cùng ai vậy?!
- Tôi đi một mình.
- Vậy có cần tôi chụp hình giúp không?! Cảnh ở đây đẹp như thế!
- Không, tôi …
Dù Mỹ An từ chối nhưng cô ta rất nhanh vừa tỏ ra thân thiện vừa đưa tay cầm lấy máy ảnh của người ta.
Mỹ An không ngờ cô ta làm như vậy nên hoàn toàn bị động.
Thiên Uy có nói vào vài câu nhưng máy ảnh trong tay cô ta rất nhanh đưa lên bấm vài cái.
Chụp xong tự mình xem lại, lúc này sắc mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
Mỹ An đưa tay nhận lại máy ảnh nhưng cô ta lại cố tình buông tay ra trước, chiếc máy ảnh vô tội trực tiếp rơi xuống đất, nảy lên vài cái và bay thẳng xuống hồ.
Trước sự thất kinh của Mỹ An cô ta càng tỏ ra áy náy, vội vàng định cởi giày để lội xuống vớt.
Nước hồ sâu bao nhiêu không ai rõ, thế nhưng cũng không ai nỡ để cô ta xuống đó.
Mỹ An đành căn ngăn, coi như một sự không may:
- Vậy khi về tôi sẽ mua một cái khác gửi lại cô, thật sự xin lỗi.
- Không cần, tôi không sao.
Cũng không có gì quan trọng trong đó cả.
Mỹ An nói rồi dứt khoát đi trước, cô đâu có ngốc mà không nhận ra đó là ý gì?! Chẳng phải cô ta muốn dằn mặt, Mỹ An mới không rảnh mà quan tâm người cô ta thích.
Dù nghĩ vậy nhưng tâm trạng của cô đã trùng xuống rất nhiều.
Thiên Uy cũng lờ mờ nhận ra Ngọc Linh là cố ý, anh không nói gì nhưng thái độ chính là kiểu người sống chớ lại gần.
Nhận thấy mình đã hơi quá Ngọc Linh tỏ ra biết lỗi, một mực im lặng bước đi bên cạnh anh trở về khu vực ăn uống, cùng mọi người chuẩn bị bữa trưa, vô cùng nhiệt tình và chu đáo.
Mọi thứ đã ổn rồi Thiên Hạnh mới có thời gian để ý đến vẻ mặt buồn thiu của Mỹ An.
- Chị không khoẻ sao? Qua đây em xem nào.
Thiên Hạnh vừa nói vừa kéo cô ra chỗ để đồ lấy nước đưa cô uống.
- Chị thì bệnh gì chứ? Cũng không yếu ớt đến thế.
- Vậy bộ mặt này là vì? Có chuyện j?
- Bị rơi máy ảnh xuống hồ.
- ở đâu?
- Không lấy được đâu, nước có vẻ sâu.
Thôi bỏ đi.
- Chiếc máy ảnh chị thích nhất, bao nhiêu kỉ niệm …
- Cũng