Đến tầng hầm để xe Mỹ An cho các con vào trước rồi quay lại nói với Thiên Uy:
- Chuyện hôm nay cảm ơn anh! Tôi về trước đây.
- Để tôi đưa về.
- Thật sự không cần!
- Tâm trạng cô không tốt, lái xe có chút …
- Tôi ổn!
Đúng là tâm trạng của Mỹ An đang rất tệ, cho nên cũng không muốn nói thêm.
Cô định rời đi thì Thiên Uy lại giữ lấy:
- Người đó là chồng cũ của em?!
- Phải, nhưng đó không phải là việc anh cần quan tâm.
- Cũng không muốn em bị người khác chèn ép.
- Người khác bao gồm cả anh và người của anh.
Cho nên chỉ cần anh quản tốt người của mình, đừng vô cớ tìm tôi gây chuyện, tôi đã biết ơn lắm rồi.
- Ý em là gì?
Mỹ An càng lười giải thích, cô có chút không kiềm chế được mà nhắc chuyện này, anh ta đương nhiên không hiểu, nhưng dù sao cô cũng không muốn quan tâm anh ta như thế nào.
Thật sự mệt mỏi, Mỹ An cùng các con về nhà, cô muốn nghỉ ngơi.
Thiên Uy còn đứng ngây người, anh biết cô luôn trách anh, vốn dĩ định hôm nay tìm cô nói chuyện và xin lỗi vì những hiểu lầm của anh về cô.
Thế nhưng không ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Trong lòng buồn bực, anh gọi điện cho em trai đi uống vài li.
Thiên Hạnh cự kỳ ngạc nhiên, nếu nghiêm túc suy nghĩ lại thì đúng là rất lâu rồi hai anh em không ngồi với nhau, không tâm sự hay chia sẻ điều gì như lúc cậu còn đi học.
Có lẽ em trai lớn rồi không cần dạy bảo hay vì bản thân anh muốn cậu tự trưởng thành.
- Anh, Hôm nay sao lại có nhã hứng gọi em ra đây.?!
- Muốn uống rượu, không lẽ lại đi một mình.
- Khách sạn nhà mình đâu thiếu rượu, anh quẹt thẻ còn được hưởng ưu đãi nội bộ, … nhưng ở đây xem ra là lâu không được tiêu tiền rồi.
- Nói nhiều, uống gì?
- Để em tự gọi.
Không trêu anh nữa, có chuyện gì sao an?
- Mỹ An.
…
Cái tên Mỹ An nói ra sau khi anh ngửa cổ một hơi uống hết ly rượu.
Cảm giác cay chát ở đầu lưỡi nhưng khi nuốt xuống rồi liền lưu lại một thứ hơi tê rất dễ chịu nơi cổ họng.
Giống như Mỹ An, khi nghĩ đến cô đều là những bùng nhùng không hề dễ chịu, nhưng càng nghĩ đến lại càng giống như thói quen, êm ái, ru hồn.
Anh không có cách nào thôi suy nghĩ.
Thiên Hạnh còn bất ngờ hơn cả lúc nhận điện thoại của anh.
Cậu từ hoang mang đi đến hết luận giữ hai người chắc chắn đã có phát sinh vẫn đề gì?!
- Mỹ An, chị ấy làm sao?! Anh lại gây hấn với người ta.
- Anh là chính nhân quân tử đấy.
- Vậy anh muốn nói gì về chị ấy?! chỉ cần anh không bắt nạt chị ấy…
- Cái thằng này, anh mới là anh ruột của mày đấy.
Thiên Uy cười mà quàng tay qua cổ em trai, thực sự cậu em mà anh luôn muốn bao bọc bây giờ đã cứng cáp, trưởng thành.
Cái ngày mà cậu hay gọi anh đi uống rượu để tâm sự về chuyện tình cảm của mình tưởng mới đó mà thực ra đã bảy tám năm trước rồi.
Bây giờ đổi lại, người cần tư vấn lại chính là anh.
Thiên Uy nghĩ đến đấy thì cười lớn, nhưng kiểu cười đó lại không phải sự vui vẻ hay thoải mái gì, nó chính là sự chua xót và bế tắc.
- Nói cho anh nghe về cô ấy.
- Để làm gì? Anh đâu có ưa gì chị ấy.
- Cái thằng ngu ngốc này! Anh ưa, rất ưa được chưa.
Thiên Hạnh cũng cười, cậu không nghĩ được là anh trai mình lại