Mỹ An đang say sưa lựa chọn trong một tiệm hoa lớn, Ngày phụ nữ Việt Nam cô muốn tặng hoa cho những người quan trọng.
Khi cô đang nhìn ngắm những đoá cát tường đủ màu thì phía bên kia nghe có giọng nói có chút quen tai khiến Mỹ An chú ý.
- Chị Ngọc Linh sao dạo này chị không chọn cát tường tím nữa?
Cô chủ quán có vẻ nắm rất rõ sở thích của khách quen nên chủ động hỏi chuyện.
- Chị vốn không thích hoa đó, giờ cũng không muốn làm thế thân cho nên sẽ không bao giờ cắm loại hoa này nữa.
- Chị muốn nhắc đến vợ cũ của anh Thiên Uy ạ? Em vẫn nghĩ chị và chị ấy có cùng sở thích cơ đấy.
Bao nhiêu năm rồi anh ấy vẫn chỉ yêu một người thôi, cũng thật là...!hại chị của em dành hết cả thanh xuân vẫn không đợi được một cái gật đầu.
Anh ta đúng là có phúc lại không biết hưởng.
- Chuyện rất dài dòng hôm nào có thời gian chị em mình đi Café đi, gần đây cũng khá chán, muốn đi đâu đó cho thoải mái chút, em có ý tưởng gì không?
- Chị còn chưa đi đủ sao? Bác hai cũng lo cho chị lắm, tốt nhất là đừng để ý anh ấy nữa, sống cuộc sống của mình thôi.
Còn đi chơi thì để em xem chỗ nào hay sẽ nói chị nhé.
Thì ra Ngọc Linh và chủ tiệm hoa này là chị em họ, hai người không chỉ thân thiết mà còn rất hiểu nhau.
Thế nhưng trọng điểm mà Mỹ An để ý chính là vợ cũ của Thiên Uy rất thích hoa cát tường tím, thật trùng hợp cô cũng vậy.
Tường nhà anh cũng trồng loại hoa này, còn là được trồng từ rất lâu rồi.
Nói như vậy không phải vì cô có gì đó giống với vợ cũ nên anh ấy mới đặc biệt lưu tâm.
Ba từ " người thay thế" mà Ngọc Linh vừa nói cứ luẩn quẩn mãi trong suy nghĩ của cô.
Mỹ An cố gắng tránh mặt để Ngọc Linh đi trước, nhưng cô không biết rằng chị ta vốn dĩ đã nhìn thấy cô ở trong tiệm hoa từ lâu.
Mấy lời nói kia tuy không sai nhưng chủ yếu chính là muốn nói cho cô nghe.
Dù sao Ngọc Linh cũng không phải thánh nhân, thứ cô không có được cũng thật khó mà nhìn người khác hưởng thụ.
Vừa đến khách sạn, quầy lễ tân đã báo Mỹ An đến nhận điện hoa.
Nhìn bó hoa cát tường tím cô liền biết người gửi là ai.
Thiên Uy đi tập huấn ở tổng công ty một tuần, ngày mai anh mới về lại thành phố, cho nên mới phải gửi điện hoa như thế này mà còn đặc biệt gửi từ sáng sớm nữa.
Chính là người đàn ông có tâm mà bao nhiêu cô gái ao ước.
Bên trong còn có một vé xem phim, lại cũng là bộ phim mà Mỹ An rất muốn xem nhưng chưa có thời gian.
Anh luôn tâm lý như vậy hỏi sao cô không mềm lòng.
Thế nhưng lần này nhìn cát tường tím cô lại thấy tâm trạng mình trùng xuống vài phần.
Không thể lý giải được bản thân lại có thể ghen tỵ vơi một người đã mất, nhưng có lẽ thứ cô bận tâm chính là liệu có phải Thiên Uy vì quá yêu vợ cũ cho nên mới muốn gắn bó với một người có nhiều sở thích giống cô ấy.
Tựu chung lại anh có thực sự yêu nếu cô không có những điểm giống với vợ cũ của anh?!
Thiên Uy vừa về đến nhà liền chuẩn bị cho buổi hẹn tối nay, họ cùng ăn tối và trò chuyện khá nhiều.
Khi nhắc đến việc anh rất muốn về từ hôm qua nhưng không thể để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến tập thể.
Mỹ An cũng không ngại nói cho anh biết suy nghĩ của mình.
- Em thực ra đã không còn thích loại hoa đó nữa?
Thiên Uy thực sự ngạc nhiên nhưng anh cũng không hỏi vì sao? nếu chỉ la yêu thích nhất thời thì sở thích hoàn toàn có thể thay đổi.
Nhưng Mỹ An sinh ra ở đất hoa, cô tiếp xúc biết bao nhiêu loại hoa đẹp đẽ, vậy mà chỉ thích có một, cho đến bây giờ không thích nữa chắc chắn có nguyên nhân đặc biệt.
- Xin lỗi vì anh không biết, vậy sau này sẽ không tặng em loại hoa đó nữa.
Hoặc nếu em không thích một loại hoa nào khác thì về sau anh sẽ hỏi qua ý kiến của em?
- Anh không thắc mắc lý do sao?
- Anh đương nhiên có,