Vừa bệnh khỏi, sức lực cũng không như trước, Hạ Diệp bị Yến Vy lôi thẳng vào trong.
Đi vào trong nhà mới thấy, người nhà của Thiên Phúc có mặt đông đủ.
Hạ Diệp chào mọi người trước, Yến Vy lại ngồi thẳng xuống ghế sôpha. Thiên Phúc kinh ngạc trừng mắt nhìn Yến Vy, sau đó nắm tay Hạ Diệp: “Em về nhà trước đi, anh sẽ nói chuyện với em sau!”
“Sao không để cho nó thấy, cảnh anh bị bắt đi chứ? Anh Ryan! Để cho nó trải nghiệm nỗi đau, chứng kiến cảnh người yêu cũ tống cổ người yêu mới vào tù…” Nói xong Yến Vy bật cười.
Bà nội Thiên Phúc liền khó thở, ba mẹ Thiên Phúc đều mở to mắt nhìn Yến Vy, sau đó lại chuyển sang nhìn Hạ Diệp.
Hạ Diệp chỉ nhìn đến Thiên Phúc: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”
“Em đừng nghe cô ta nói!” Thiên Phúc trấn an cô.
Em gái Thiên Phúc đứng lên kéo Yến Vy: “Mời chị đi ra khỏi nhà tôi, nhà tôi không hoan nghênh chị!”
Yến Vy đẩy một cái Thiên Thơ ngã xuống ghế sôpha.
“Cô làm loạn cái gì? Mau ra khỏi nhà tôi!” Bà Mai tức giận đến mặt cũng tái đi.
Ông Sơn đứng lên: “Cô mau đi ra khỏi nhà tôi, ngày đầu tiên nhìn thấy cô đã biết cô là loại không ra gì…” Ông Sơn vừa nói xong đã ôm ngực khó thở.
“Ba mẹ, bình tĩnh lại…” Thiên Lộc ngăn cản cha mẹ mình.
Yến Vy vẫn cứ cười: “Còn là nhà của các người sao?”
“Không phải nhà của chúng tôi thì cũng không phải nhà cô! Đi ra!” Thiên Phúc bị Yến Vy chọc giận thật rồi, nếu cô ta mà không đi thì hắn sẽ phá lệ đánh phụ nữ.
Yến Vy đứng lên định đi ra thì Minh Quân bước vào. Minh Quân đi tới chỗ Hạ Diệp trước: “Em về trước đi!”
Hạ Diệp nghe vậy liền hiểu là Yến Vy cố ý làm cô khó xử, Minh Quân cũng bất ngờ khi cô tới đây. bàn tay Thiên Phúc siết chặt hơn, Hạ Diệp nhìn Thiên Phúc mỉm cười, rồi nhìn Minh Quân: “Chính tình nhân của anh kêu tôi tới mà!”
Yến Vy tính xông lại đánh cô thì Minh Quân đã giữ lại, Yến Vy gào lên: “Sao mày dám nói tao là tình nhân hả?”
Thiên Thơ mỉa mai nói: “Cặp với người đã có vợ không gọi là tình nhân thì gọi là gì? Bồ nhí có dễ nghe hơn không?”
“Mày…” Yến Vy tức giận, nhưng Minh Quân chỉ cần trừng mắt một cái, Yến Vy liền im bặt.
Thiên Phúc nhíu mày nhìn Minh Quân, theo Minh Quân là công an.
Hạ Diệp bất an níu tay Thiên Phúc: “Anh Phúc…”
“Anh đi với họ sẽ mau về thôi!” Thiên Phúc buông tay cô, rồi lại nhét vào tay cô chìa khóa nhỏ, gật đầu với cô.
Thiên Phúc nhìn ba mẹ nói tiếp: “Ba mẹ đừng lo, bà nội đừng quá lo. Thơ, Lộc ở nhà chăm sóc người lớn thay anh!”
Thiên Phúc đi theo cảnh sát ra ngoài, bà nội Thiên Phúc khóc nấc lên, ba mẹ hắn tuyệt vọng ngồi xuống.
Minh Quân mới đi sang chỗ Hạ Diệp: “Em thấy chưa, nó không phải là người tốt, nếu là người tốt đã không bị bắt!”
“Tốt xấu tôi tự biết, anh và cô ta đi đi!” Hạ Diệp từng nghe Cindy nói là họ sẽ hại nhau, là thật. cô đã xem nhẹ những lời này.
Yến Vy cũng nói với cô ở Lustart cô cũng xem nhẹ.
Yến Vy bật cười kéo cô đến trước mặt cô ta, nhìn thẳng vào Hạ Diệp mà nói:“Chưa đâu, còn màn tịch thu nhà chưa diễn mà! Sao chúng tôi đi được?”
Hạ Diệp vung tay còn lại lên, một cái bốp vang vọng khắp nhà.
Yến Vy liền nhào vào định nắm tóc Hạ Diệp. Hạ Diệp tức giận thành sức mạnh, hất ngã lại Yến Vy.
Hạ Diệp bước qua kéo Yến Vy dậy: “Nhịn Vy, Vy cho là tôi không dám đánh Vy sao? Vy đi ngay cho tôi, không thì tôi đánh Vy nữa đó, so với tôi là người có học võ, Vy có đánh lại không? Biến đi cho tôi!”
Yến Vy đứng lên đi ra khỏi nhà Thiên Phúc. Minh Quân nhìn Hạ Diệp hung dữ, cũng hơi lo lắng.
Hạ Diệp quay sang nhìn Minh Quân: “Anh có mặt mũi gặp tôi sao? Cũng nên đi luôn đi, lẽ ra tôi phải sáng mắt hơn nhìn ra con người của anh, anh đi đi!”
Minh Quân kéo cô: “Tới giờ phút này, em còn như vậy, phải bảy năm trước là anh sai, giờ này vẫn là anh sai, nhưng anh đối với em là thật lòng!”
“Sao anh cố chấp quá vậy? nói như anh thì Cindy? Phương Anh? Đều không tồn tại sao? Cút đi!” Hạ Diệp tức giận lảo đảo ngã xuống đất. cô chóng mặt quá.
“Hạ Diệp…” Minh Quân không ngờ chọc Hạ Diệp giận dữ như vậy.
Thiên Thơ đỡ cô đứng dậy: “Chị ơi, chị không sao chứ?”
Hạ Diệp vịnh vào tay Thiên Thơ để đứng vững mà nói: “Anh đi ngay đi…”
“Mày ra khỏi nhà tao ngay!” Ông Sơn cầm bình trà trên bàn ném.
Minh Quân tức giận bỏ đi. Hạ Diệp ngã xuống vì chóng mặt.
Thiên Lộc chạy qua đỡ cô: “Chị, hít thở sâu, chị đừng kích động, mới khỏi bệnh mà!”
Hạ Diệp gật đầu. lát sau mới thấy bớt chóng mặt.
Thiên Lộc đưa Hạ Diệp li nước, rồi quay sang nói với người nhà: “Ba mẹ, chuẩn bị dọn nhà thôi, trước khi người ta tới thì cả nhà mình tới nhà anh Phúc đi!”
Bà nội hắn khóc nức nở: “Trời ơi, nhà của tôi…”
Ba mẹ hắn chỉ thở dài đi lên trên.
Hạ Diệp nhìn Thiên Lộc: “Lộc à, Có gọi cho luật sư bảo lãnh không?”
Thiên Lộc gật đầu: “Chị, giúp nhà em dọn nhà đi, em đi liên lạc với luật sư!”
Cả nhà Thiên Phúc dọn sang căn nhà kế nhà cô.
Thiên Lộc quay sang Hạ Diệp: “Chị có giữ chìa khóa nhà không?”
Hạ Diệp nhớ lại Thiên Phúc có đưa cô chìa khóa, nhưng cái đó nhỏ quá, không phải là chìa khóa nhà.
Hạ Diệp nhíu mày nhìn sang Thiên Lộc, Lộc lại lắc đầu nhìn cả nhà tỏ vẻ bất lực.
Anh Đông Nguyên từ trong nhà đi ra: “Diệp! về rồi sao không vào nhà? Ai vậy?”
“Đây là bà nội, ba mẹ và hai em của anh Phúc đó! Giờ họ dọn qua đây, nhưng không có chìa khóa, anh Phúc lại đi… tăng ca rồi!” Hạ Diệp nhanh chóng giải thích.
Anh Đông Nguyên liền lên tiếng: “Chào bà, chào hai bác, nếu vậy… hay cả nhà cứ vào nhà cháu ngồi chờ đi, gọi một thợ khóa là được!”
Cả nhà Thiên Phúc vào nhà cô.
Cha mẹ hai bên đang nói chuyện, khá hòa hợp. ông Sơn và bà cô nói chuyện phong thủy, mẹ cô và bà Mai nói chuyện con cái.
Thiên Thơ nắm tay cô: “Chị! Thật ra từ chiều tới giờ bà nội chẳng chịu ăn gì…”
“Chị hiểu rồi, bà nội thích ăn gì? Chị đi nấu!” Hạ Diệp nhìn bà nội Thiên Phúc, hơi lo lắng.
Thiên Thơ lo lắng: “Bà em giờ chắc chỉ có thể ăn cháo!”
“Được rồi, chị nấu cháo đậu xanh cho bà! Chờ một chút!” Hạ Diệp liền xuống bếp.
Cô nấu xong, có chút sợ mang lên cho bà nội Thiên Phúc: “Bà ơi… cháu nghe nói bà chưa ăn gì, bà ăn chút cháo nha!”
Hạ Diệp đặt tô cháo lên bàn, e dè nhìn bà nội hắn, bà không có một chút cảm xúc trên mặt.
Bà nội Thiên Phúc gật đầu, mỉm cười nhẹ: “Cám ơn cháu!”
Hạ Diệp thở ra, xem ra cũng không như những lần trước, làm cô mất mặt.
Cửa bên kia mở xong, người nhà Thiên Phúc đi về hết, cô thu dọn li trên bàn đem xuống rửa.
Thiên Thơ chưa về, ở lại giúp cô.
“Em cứ về đi, chị làm được rồi!” Hạ Diệp từ chối ngay.
Thiên Thơ mỉm cười: “Để em giúp chị, Nghe anh ba nói chị vừa khỏe lại…”
Hai người các cô trò chuyện, giờ cô mới biết Thơ làm giáo viên mầm non. Vừa rồi Thơ thật đanh đá chua ngoa.
Xuân Nghi đi từ trên lầu xuống, bộ dạng như vừa ngủ dậy. nhìn thấy Thiên Thơ liền hỏi: “Bạn mới hả chị?”
“Không! Em gái anh Phúc, Thiên Thơ!” Hạ Diệp nhíu mày. Em gái cô thật sự kém em gái người ta quá.
Xuân Nghi gãi đầu: “Chào chị Thơ! Chị ba à, em đói!”
“À… trong tủ lạnh có bánh bông lan đó! Giờ này mới thức dậy, tối làm sao ngủ?” Hạ Diệp rửa li xong, lau tay khô.
Thiên Thơ nhìn hai chị em cô đầy ganh tỵ: “Có chị hay thật!”
“Sao chị lại nói vậy?” Xuân Nghi nhai đầy miệng còn nói nữa.
Thiên Thơ nắm tay Hạ Diệp: “Từ nhỏ em chỉ có anh hai anh ba, tuy là hai người rất thương em, nhưng mà chẳng thể nào chơi với em hoài, nhất là lúc anh hai đi bệnh viện, ở nhà với anh ba buồn lắm!”
“Nói như chị thì anh hai em chắc cần một đứa em trai lắm!” Xuân Nghi cũng tỏ ra khó chịu khi có người giành chị ba mình.
Hạ Diệp che miệng cười: “Em là con gái sao?”
“Chị ba!” Xuân Nghi hét toáng lên.
Các cô cười đùa với nhau. Sau khi Thơ đi về, cô mới lên lầu, vào phòng khóc một mình. Khóc vì người hại cuộc đời Phương Anh tan nát lại là Minh Quân.
Con người đó, cả đời cô không thể tha thứ…
Hạ Diệp gọi cho Phương Anh, người nghe máy lại là cô Lan, cô nói là Kim Long cũng bị công an bắt, Phương Anh đã nhập viện lại rồi. Hạ Diệp nghe xong thì tâm trạng cực kì xấu, đúng lúc đó Cindy lại gọi cho cô.
Hạ Diệp thay quần áo đến bệnh viện.
Bước xuống dưới thấy ba cô đang ngồi hút thuốc.
Hạ Diệp ngồi xuống: “Ba à, sao ba không ngủ?”
“Còn con? Định đi đâu? Con gái không được ra ngoài buổi tối!” Ba cô vẫn xem cô như đứa con nít.
Hạ Diệp gãi đầu: “Phương Anh