Buổi trưa, Phương Anh đến tìm cô.
Hạ Diệp lo lắng cho Phương Anh: “Sức khỏe không tốt, sao lại xuất viện?”
“Diệp à, anh Long và anh Phúc bị bắt, rồi kiên tụng, nghe nói hôm nay mở phiên tòa rồi… tình hình có vẻ xấu, nên họ không cho mình biết, sợ tụi mình mất bình tĩnh, hồi nãy Lộc nói chuyện với Uyên, Phương Anh mới biết, mới tới đây tìm Diệp!” Phương Anh hoang mang nắm tay Diệp.
Hạ Diệp gọi điện thoại cho Nhã Uyên, Nhã Uyên xác nhận chuyện này, sắc mặt Hạ Diệp trắng bệch.
“Giờ chúng ta tới đó đi! Dù thế nào thì Phương Anh cũng muốn bên cạnh anh Long!” Phương Anh tỏ ra rất hoang mang, cô và Phương Anh có cùng tâm trạng.
Hạ Diệp nói với Nhân một tiếng rồi đi cùng Phương Anh. Đến cửa tòa án, cô và Phương Anh lại không dám vào. Hình như khi con người lớn lên, gan của họ càng nhỏ lại, họ lo sợ đủ thứ.
Hai cô quyết định là chờ ở ngoài.
Phương Anh nắm tay cô, bàn tay Phương Anh đang run rẩy, Phương Anh hỏi cô: “Nếu quay ngược lại bảy năm trước, nếu Phương Anh để Hạ Diệp biết Minh Duy là con ai thì có lẽ Diệp đã không đau khổ nhiều như vậy!”
“Phương Anh à, có bảy năm để hiểu tình yêu và để gặp được người thích hợp với mình, cũng đâu có lãng phí, hơn nữa nếu quay lại bảy năm về trước mình cũng không hối hận đã gặp Win, người cho mình những kỉ niệm tình cảm ngây thơ trong sáng đầu đời đẹp nhất!” Hạ Diệp mỉm cười, khi nhớ lại những chuyện đã qua, hạnh phúc thì ít đau khổ thì nhiều, nhưng đó vẫn là quá khứ, vẫn là kỉ niệm.
Phương Anh gạt nước mắt: “Dù là như thế nào, quá khứ cho mình có Minh Duy, niềm an ủi cả cuộc đời mình!”
“Vậy với Long thì sao? Diệp vừa là bạn Long vừa là bạn Phương Anh, Diệp rất lo hai người xảy ra chuyện…” Hạ Diệp vẫn nhớ Phương Anh đòi li dị.
Phương Anh lắc đầu: “Sẽ không chia tay anh Long, khó khăn lắm mới có thể lấy nhau, tuyệt đối không chia tay! Mình cũng không nhường Minh Duy cho Win!”
Hạ Diệp mỉm cười, Phương Anh đã quyết tâm thì không cần lo nữa.
Điện thoại reo, là Thiên Lộc gọi cho cô.
“Lộc, chuyện sao rồi?”
“Sao chị chưa tới, chị nói là tới mà, chị đang ở đâu vậy? phiên tòa xong rồi!” Thiên Lộc nói giọng rất vui vẻ: “Anh em và anh Long được thả rồi!”
Hạ Diệp quay sang Phương Anh: “Họ được thả rồi, mình vào trong đi!”
Phương Anh vừa nghe đã kéo cô vào trong. Bước vào là gặp bọn họ đi ra. Kim Long chạy lại ôm Phương Anh trước. Hạ Diệp và Thiên Phúc từ từ bước tới trước mặt nhau.
“Để em lo lắng rồi!” Thiên Phúc kéo cô vào lòng.
Minh Quân cũng bước ra từ tòa. Sắc mặt vô cùng kém. Yến Vy cười mỉm nói lớn: “Win à, anh thua trong công việc lẫn trong tình cảm rồi, vợ con người yêu sự nghiệp bị cướp hết rồi!” Nói xong thì bước đi thẳng.
Kim Long buông Phương Anh ra quay lại nhìn Minh Quân: “Có thể tao với mày sẽ gặp nhau ở tòa lần nữa vì Minh Duy!”
Minh Quân tính nói lại thì ông Quang kéo Minh Quân đi.
Kim Long kéo Hạ Diệp ra khỏi tay Thiên Phúc: “Này, thằng kia, chị hai tao chưa có lấy mày, mày làm gì được quyền ôm như vậy?”
“Cái thằng kia mày muốn chết hả?” Thiên Phúc nhăn nhó. Sau đó nhìn Hạ Diệp: “Em làm vợ anh nha?”
“Oa… cầu hôn rồi, Hạ Diệp gật đầu đi, mau lên!” Nhã Uyên từ đâu nhảy ra reo hò.
Hạ Diệp nhìn người trước mắt, chỉ là nói suông môt câu, không hành động gì, cô làm sao mà đồng ý được? hạ Diêp lắc đầu hỏi lại: “Nhẫn đâu?”
“Nhẫn em đã giữ rồi, chìa khóa trong tay em, muốn lấy ra lúc nào là tùy em!” Thiên Phúc thần bí nói với cô.
Chìa khóa trong tay cô? Nhẫn trong tay cô? Lúc nào chứ?
“Hôm sinh nhật anh đó… cái hộp đó em đừng nói là quăng rồi nha!” Thiên Phúc nhắc lại.
“Cái đó hả?” Hạ Diệp bị hắn làm cho kinh ngạc mà bật khóc, cái khóa dưới đáy hộp.
Thiên Phúc định mắng cô lại thấy cô khóc đành dỗ dành: “Thôi mà, em đừng khóc, miễn không quăng đi là được, nín đi, vậy em đồng ý đúng không?”
Hạ Diệp gật đầu, Thiên Phúc ôm cô thật chặt. sớm hắn đã định cưới cô, nhẫn cũng đã tặng mà cô không hay biết.
“Về nhà thôi anh hai! Ba mẹ đang lo lắm đó! Mang cả chị dâu về nữa nha!” Thiên Lộc tiếp tục châm chọc.
Mọi người mỉm cười, hình như mọi chuyện qua hết rồi.
Về nhà Thiên Phúc, bà nội ôm hắn khóc nức nở, sau đó tới mẹ hắn, rồi tới em gái hắn. ba hắn chỉ vỗ vai hắn.
Thiên Thơ kéo cô lên: “Em nghe nói anh hai cầu hôn chị rồi, chị sắp làm chị dâu rồi…”
“Phụ nữ trong nhà này lúc nào cũng giành nói trước, lúc sinh nhật anh chưa kịp mời cô ấy mẹ đã nói, giờ chuyện anh sắp nói kết hôn với cô ấy bị em gái nói trước…” Hắn than thở.
Hạ Diệp giật áo hắn. Thiên Phúc quay sang cô: “Anh đang lo em cũng sẽ như vậy!”
“Vậy anh đừng lấy! ai lại nói với người lớn như vậy?” Hạ Diệp cho hắn một đấm.
Thiên Phúc kéo tay cô lên đứng ngang hàng với hắn: “Bà, ba mẹ, con dẫn cháu dâu, con dâu về ra mắt mọi người! con cầu hôn và cô ấy đã nhận lời rồi…”
Ba Mai mừng rỡ: “Thật sao? Cuối cùng cũng chờ được ngày này, mẹ có con dâu rồi!”
Ông Sơn gật đầu: “Hạ Diệp, sau này con vất vả rồi, chồng của con là loại khó bảo!”
Bà nội hắn im lặng, nhìn cô hồi lâu mới mở miệng: “Con phải sang nhà người ta nói chuyện đó Sơn, không thể cứ để con trai con nói lấy là lấy, lỡ nhà người ta không gả thì sao?”
“Phải, ba mẹ sang liền đi!” Thiên Phúc hối thúc.
Hạ Diệp giữ tay hắn: “Từ từ… nhà em chưa chuẩn bị gì hết!”
“Phải, theo tập tục là phải hẹn ngày qua nói chuyện, sau đó đám hỏi rồi đám cưới, không được gấp, phải theo thủ tục chứ!” Bà Mai loạn cả lên.
“Phức tạp quá vậy? Làm theo kiểu đám cưới của nhà Long sao? Chờ cả tháng nữa đó!” Thiên Phúc nhăn nhó.
Hạ Diệp mỉm cười: “Truyền thống mà, dù anh sống ở nước ngoài cũng không thể bỏ bớt cái nào!”
“Vậy bây giờ làm gì trước?” Thiên Phúc kéo kéo tay cô
Hạ Diệp nhíu mày nói: “Ăn Tết trước!”
“Cái gì?” Thiên Thơ đột nhiên hét toáng lên: “Tức là sau Tết mới cưới?”
Hạ Diệp gật đầu, Thiên Phúc trừng mắt với cô. Cô nhìn sang bà Mai.
Bà nội hắn gật đầu: “Đợi sau Tết bàn cưới là đúng rồi, con gấp cái gì? Con gái người ta không gấp mà con lại gấp?”
Bà Mai nghe vậy liền mở miệng: “Con lên thay quần áo, mua ít quà sang đó chào hỏi, sau đó nói là nhà ta muốn sang hỏi cưới, định ngày đính hôn là làm đám hỏi đó, còn gì nữa không? Hơn hai mươi năm nay chưa làm cái đám cưới nào, lễ đều quên hết!”
“Hạ Diệp, em thường chuẩn bị tiệc cưới chắc là nắm lễ rõ hơn đúng không?” Thiên Phúc cảm thấy phiền, cứ trực tiếp cưới một lần là được.
“Đầu tiên là qua thăm nhà ra mắt hai họ, sau đó là đám hỏi, theo phương Tây xem như là đính hôn, rồi đám cưới!” Cô đúng là có kinh nghiệm trong chuyện này.
“Được rồi, vậy em về nhà trước đi, lát nữa anh qua chào hỏi ba mẹ em!” Thiên Phúc nghe cả đống lễ là thật, sắc mặt cực kì khó coi.
Hạ Diệp nén cười nói: “Thưa bà, thưa hai bác con về, chị về nha Thơ!”
“Về cẩn thận đó!” Bà Mai vui vẻ nắm tay cô.
Bà nội hắn và ông Sơn gật đầu.
Thơ kéo tiễn cô về.
Về nhà, mẹ cô thấy cô về chưa tới trưa, hơi kinh ngạc: “Sao con về giờ này?”
Cô ôm mẹ: “Con nhớ mẹ quá nên con về…”
“Con đó, sắp tới hồi lấy chồng rồi, mà còn nhõng nhẽo!” Mẹ cô vỗ về con gái trong vòng tay.
“Mẹ à, anh Phúc cầu hôn con rồi, con cũng nhận lời rồi!” Hạ Diệp không biết tại sao lại khóc, trong vòng tay mẹ, cô rơi nước mắt.
“Thật sao? Tốt quá rồi, mẹ còn lo con lại như bảy năm về trước, thành ra bộ dạng lúc nào cũng nghiêm túc mạnh mẽ, mẹ biết con gái mẹ quậy phá, ngang tàng lại yếu đuối, may mà con gặp được người làm con về lại lúc mười tám tuổi!” Mẹ cô càng nói cô càng khóc nức nở.
“Được rồi, đừng có khóc nữa… vậy bên nhà bên đó, có nói chừng nào qua không?” Mẹ cô cũng bắt đầu khóc.
“Lát anh Phúc qua nhà mình đó, định ngày qua… thì… để anh ấy qua bàn với nhà mình…” Hạ Diệp lau nước mắt.
Mẹ cô đánh cô một cái: “Để cho nhà trai định chứ? Sao mà bàn với nhà mình, con thật là… để mẹ gọi ba gọi anh con về!”
Mẹ cô gạt nước mắt đứng lên đi. Hạ Diệp cũng thút thít. Xuân Nghi vừa đi chơi về. thấy cô và mẹ khóc, chạy như bay vào.
“Sao vậy? chuyện gì? Sao mẹ với chị ba khóc vậy?” Xuân Nghi lay cô.
Mẹ cô lo bấm điện thoại gọi. Hạ Diệp nắm tay Xuân Nghi: “Anh Phúc cầu hôn chị rồi…”
“Chuyện vui mà 2 người khóc? Trời ơi… nín đi mà, nín đi mà!” Xuân Nghi vẫy vẫy khăn giấy trước mặt cô, sau đó chạy lại ôm mẹ cô: “Mẹ à, mất chị ba còn con mà!”
Hạ Diệp đi lên lầu, thay quần áo, dùng chìa khóa mở hộp ra. Là nhẫn mặt ngọc lục bảo, cô từng thấy Thiên Phúc đeo chiếc nhẫn giống vậy từ lúc mới gặp nhau. Vậy là trước khi nói yêu