Cuộc vui cũng đã chấm dứt, Tiêu Vương cũng đã say, 2 vệ sĩ đưa anh về phòng.
Du Hạ sau khi dọn dẹp cũng quay về phòng mình, ngồi trên giường chậm rãi mở hộp quà ra, bên trong là 1 chiếc điện thoại di động, màu hồng, bật màn hình lên lại có dòng chữ "Happy birthday" chạy ngang màn hình rồi biến mất.
Du Hạ nở nụ cười hạnh phúc, dù Tiêu Vương không yêu cô, nhưng chỉ như vậy cô cũng đủ thấy hạnh phúc rồi.
Du Hạ đóng lại chiếc hộp, nấu chén canh giải rượu, rồi đi đến phòng của Tiêu Vương, cô mở cửa đi vào, thấy anh đang nằm trên giường, cô đặt chén canh lên bàn rồi đi lại gọi: "Tiêu ca ca."
Tiêu Vương chậm rãi mở mắt, nhìn cô, giọng vẫn còn men say: "Tiểu Hạ."
"Anh dậy uống chén canh giải rượu đi, sẽ thấy khoẻ hơn."
Du Hạ vừa định đứng dậy lấy chén canh cho Tiêu Vương, tay cô liền bị anh nắm lại, cô giật mình quay sang nhìn anh, tim cô lại đập mạnh dữ dội, đối diện với ánh mắt đó.
Có khi nào Tiêu Vương lại nhìn cô thành Yến Lạc không?
Suy nghĩ của Du Hạ vừa vụt tắt thì Tiêu Vương kéo cô lại gần, lập tức đặt nụ hôn nồng nhiệt lên môi cô.
Du Hạ mở to mắt, thân hình cứng đờ.
Nụ hôn đầu của cô đã bị Tiêu Vương ᴄướρ mất rồi.
Tiêu Vương liền xoay người áp cô xuống giường, Du Hạ lúc này mới phản ứng: "Không được."
Cô muốn đẩy Tiêu Vương ra, nhưng anh nhìn cô bằng ánh mắt rất ôn nhu: "Cho anh."
Giọng của Tiêu Vương thấp đến cực điểm, chỉ đủ để 2 người nghe thấy, nụ hôn của anh lại lần nữa đặt lên môi của Du Hạ, nồng nhiệt mà dịu dàng.
Nụ hôn của Tiêu Vương hôn khắp khuôn mặt của Du Hạ, rồi trượt xuống cổ cô.
"Ưm...!đừng..." Cơ thể của Du Hạ lại không thể phản kháng, hơn nữa cô đã yêu anh rồi.
Quần áo của Du Hạ đã bị Tiêu Vương cởi ra hết, lộ ra nước da trắng hồng của cô.
"A...!đau." Du Hạ bị đau, khẽ kêu lên, nắm chặt lấy cánh tay của Tiêu Vương.
Tiêu