“Cảm ơn cô Du!” Tiêu Vương lễ phép.
Ăn xong bữa sáng, Tiêu Vương lại đi dạo ra bờ biển, ngồi trên tảng đá, không biết đang suy nghĩ gì.
Haivệ sĩ vội chạy tới, hấp tấp nói: “Thiếu gia, hình như người của ông bà chủ đã tìm được chỗ này rồi.”
“Làm sao cậu biết.” Tiêu Vương quay lại hỏi, vẻ mặt lại không vui.
Làm sao ba mẹ anh lại tìm được chỗ này, nơi cách chỗ gặp tai nạn rất xa, với lại chỉ là một hòn đảo nhỏ.
Vệ sĩ nói: “Tôi tìm thấy thứ này.” Rồi đưa cho anh một tờ báo.
Tiêu Vương cầm lấy tờ báo, nhíu mày lại.
Thiếu gia của Tiêu gia mất tích 4 tháng, có người phát hiện cậu ấy đang sinh sống trên một hòn đảo nhỏ
Phía dưới là tấm hình chụp lén, lúc anh cùng hai vệ sĩ đang đi dạo trên bờ biển.
Tiêu Vương im lặng một lúc, không nhìn ra anh đang suy nghĩ gì, rồi nói: “Phát tin tức với Tiêu gia, bảo bọn họ đến đây đón tôi.”
“Vâng.”
Buổi chiều, Du Hạ trở về, gặp Tiêu Vương, cô lại xem như không có chuyện gì, vẫn như thường lệ.
1 tuần sau…
Buổi tối 3 người nhà Du Hạ và Tiêu Vương ngồi quây quần trò chuyện, Tiêu Vương lập tức nói: “Cô chú, con có chuyện muốn nói.”
Ba mẹ của Du Hạ nhìn Tiêu Vương nói: “Con nói đi, có chuyện gì.”
Tiêu Vương lại trầm ngâm: “Từ khi con đến đây, mọi người vẫn chưa biết được lai lịch của con, tên thật của con là gì, nhưng lại đối đãi với con và 4 người còn lại rất tốt, hôm nay con muốn nói, tên thật của con là Tiêu Vương, 4 tháng nay con mất tích, gia đình con luôn tìm kiếm con khắp nơi, bây giờ họ đãn tìm đến đây rồi, có lẽ ngày mai sẽ đến đón con và thuộc hạ trở về.”
Ông bà Du ngẩn người, Du Hạ trơ mắt nhìn anh.
Cô đã đoán đúng rồi phải không? Anh sẽ bỏ đi?
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói: “Vậy anh có quay lại không?”
Tiêu Vương nhìn cô, ánh mắt rất ôn nhu, trìu mến: “Có thể anh sẽ quay lại, anh còn công ty, còn việc gia đình, bao lâu nay chắc còn nhiều việc chờ