Chuyện gì đây? Tiêu Vương ngước nhìn cô, ánh mắt âu yếm, dịu dàng: “Du Hạ, em có đồng ý gả cho anh không?”
Du Hạ đưa hai tay che lấy miệng mình, cô dâu chính là cô.
Cô chợt nghĩ đến nhiều chuyện, lúc cô cảm thấy có người theo dõi cô, đến lúc người của Tiêu Vương đến đón, còn nói gia đình cô không thể vắng mặt, chiếc đầm cô đang mặc lúc này cô mới nhận ra nó là chiếc áo cưới.
Du Hạ vẫn đứng đó, nước mắt cô lại rơi xuống, cô không thể tưởng tượng được cảnh này, có mơ cũng không dám mơ đến.
Du Hạ ngậm ngùi, khẽ gật đầu.
Tiêu Vương lúc này mới đứng lên, trao bó hoa cho cô, hướng ba mẹ cô gật đầu, sau đó nắm tay cô bước lên lễ đường.
Ba mẹ của Du Hạ vẫn chưa ý thức được gì, họ vẫn còn ngơ ngác.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ai có thể nói cho họ biết không? Họ gả con gái rồi sao?
Ba mẹ của Tiêu Vương đứng lên đi về phía họ, mời họ đi đến chỗ ngồi của mình.
Họ mới hoàn hồn lại, đi đến ngồi xuống bên cạnh ba mẹ của Tiêu Vương.
Cũng như Du Hạ, chuyện quá bất ngờ với họ, như một giấc mơ vậy.
Buổi lễ gần kết thúc, Tiêu Vương cúi người đặt nụ hôn lên môi của Du Hạ, nụ hôn của anh ấm áp mà dịu dàng, Du Hạ cảm thấy thật sự hạnh phúc, cô không dám tin là sự thật, càng sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Tần Lục ngồi phía dưới, âm thầm nắm lấy tay của Yến Lạc, Yến Lạc nhìn sang, thấy Tần Lục nhìn cô mỉm cười, cô cũng cười với hắn.
Buổi tiệc kết thúc, khách mời đã về hết.
Tần Lục bế con trai lên, đi đến đôi vợ chồng của Tiêu Vương.
Tần Lục đưa tay ra, nói: “Chúc mừng cậu.”
Tiêu Vương cũng bắt tay với Tần Lục: “Cám ơn anh.”
Yến Lạc đưa cho Tiêu Vương một hộp quà, chúc mừng họ.
Tiêu Vương nhận lấy: “Cám ơn em, Yến Lạc.”
Chị ấy là Yến Lạc, quả thật laf xinh đẹp, chả trách Tiêu Vương si tình như vậy.
Du Hạ nhìn con trai của Tần Lục và Yến Lạc, bàn tay lại vô thức đặt lên bụng mình.
Tiêu Vương nhìn Du Hạ, khẽ mỉm cười.
Buổi tối