“Được.” Tiêu Vương nói: “Em hỏi đi.”
Du Hạ mím môi, hỏi bằng giọng rất nhỏ, ngại ngùng: “Anh… anh có yêu em không?”
Tiêu Vương chỉ nhìn cô, khoé môi anh hơi cong lên, anh cầm lấy ly sữa đưa cô: “Được rồi, em uống đi, đi tắm cho khoẻ rồi ngủ sớm, nghe lời anh.”
Du Hạ cúi đầu xuống, cầm lấy ly sữa, chỉ gật đầu với anh.
Thật ra anh có yêu cô không? Du Hạ nằm trên giường, rất thoải mái, dần dần cô chìm vào giấc ngủ, không biết Tiêu Vương đang ngồi bên cạnh cô, anh cứ nhìn cô, anh nằm xuống ôm cô vào lòng, hôn trên trán cô một lần nữa, khẽ nói: “Ngủ ngon.”
Du Hạ thức dậy, trời đã sáng rồi, không thấy bóng dáng của Tiêu Vương, cô thay đồ đi xuống lầu, chỉ thấy ba mẹ Tiêu Vương đang ngồi ở phòng khách.
Tiêu phu nhân nhìn thấy cô, liền mỉm cười: “Tiểu Hạ, con lại đây.”
Bà rất dịu dàng, cũng rất thiện cảm với cô.
Du Hạ đi tới, cúi đầu với họ: “Ba, mẹ.”
“Ừm.” Ông Tiêu gật đầu: “Con ngồi xuống đi, lát nữa ba gọi tài xế chở con đi gặp ba mẹ con.”
Họ không có ác cảm với Du Hạ, cô cảm thấy rất an tâm.
“Con cám ơn ba mẹ.”
Tiêu phu nhân cười: “Cám ơn cái gì chứ, ba mẹ phải cám ơn gia đình con, nhờ có con mà Tiểu Vương nó mới tìm lại hạnh phúc của mình.”
Du Hạ biết bà đang nói về Yến Lạc.
Ăn sáng xong, Du Hạ đi theo tài xế đến chỗ khách sạn, gặp ba mẹ mình xong, cô lại muốn đi dạo, 2 vệ sĩ cứ đi theo cô, là người mà cô đã cứu.
Du Hạ hỏi: “Công việc anh Tiêu Vương bận như vậy sao? Sáng sớm tôi đã không thấy anh ấy rồi.”
Vệ sĩ nói: “Từ khi thiếu gia trở lại, rất nhiều công việc chờ cậu ấy giải quyết, cậu ấy cứ làm việc từ sáng sớm đến giữa khuya.”
Vệ sĩ bắt đầu kể lại: “Khi thiếu gia trên đường trở về, lại bảo tôi ở lại hòn đảo đó âm thầm bảo vệ thiếu phu nhân, khi thiếu gia biết thiếu phu nhân mang thai, cậu ấy càng bận hơn nữa,