Quan trọng nhất là kể cả có báo công an thì cũng chưa chắc đã giải quyết được…
Nghĩ thế, anh vẫn phải cắn răng nhẫn nhịn đi tới chỗ Hàn Thất Thất.
Cô ta bắt chéo chân nhếch môi cười ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ bất lực ngồi ở ghế đối giận, bực bội hỏi: “Có chuyện gì mau nói đi”.
Hai mắt cô ta sáng rực lên, trêu tức nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn trêu đùa anh tí thôi”.
Trêu đùa… mình?
Trương Minh Vũ kinh ngạc há hốc mồm.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Hàn Thất Thất.
Một lúc lâu sau, anh mới ngượng ngùng hỏi: “Cô định chơi đùa gì tôi?”
Cô ta cười trêu tức: “Cũng không có gì.
Tôi thấy chán, muốn chơi với anh thôi”.
Anh bực mình trừng mắt nhìn cô ta.
Cô chán thì kiếm chuyện làm, chơi tôi làm gì!
“Rốt cuộc cô có chuyện gì không? Không có thì tôi đi đây.
Tôi vẫn còn một đống việc phải làm nữa”.
Anh khó chịu nói.
Hàn Thất Thất đắc ý nói: “Tôi không cho đấy, anh nghĩ anh đi nổi không?”
Trương Minh Vũ cau mày.
Mặc dù anh cũng biết mình đang bị uy hiếp nhưng cô ta nói vậy hơi quá đáng rồi.
Anh bực bội nói: “Tôi biết cô giàu, nhưng nếu cô đập đồ… chắc là tôi có thể báo công an rồi nhỉ?”
Mặc dù anh không biết nói vậy có tác dụng gì hay không nhưng ít nhất vẫn phải uy hiếp lại một chút.
Hàn Thất Thất khẽ nhíu mày: “Anh nói cũng phải.
Thế tôi không đập phá nữa”.
Trương Minh