Anh ta vô cùng tin tưởng điều này.
Nháy mắt, một tiếng đã trôi qua, nhà họ Lâm càng lo lắng hơn.
Đường Quốc Trung bất lực lắc đầu, trong lòng thầm than thở.
Trương Minh Vũ cũng vô cùng lo lắng, nếu để kéo dài thêm sẽ rất nguy hiểm.
Tuy nhiên đúng lúc này, điện thoại của Trương Minh Vũ vang lên.
Trương Minh Vũ vui mừng ấn nghe máy: "Chị tư, chị đến rồi à?"
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nặng nề của Lâm Thanh Duyệt: "Chị sắp đến rồi, bây giờ em phải ra khỏi viện, đi càng xa càng tốt!"
Trong ánh mắt của Trương Minh Vũ lóe lên sự khó hiểu: "Sao vậy chị tư?"
"Nghe lời đi!"
Liễu Thanh Duyệt lại nghiêm túc nói.
Giọng điệu này khiến Trương Minh Vũ biết chuyện này không hề đơn giản, anh vội vàng gật đầu: "Được, em biết rồi".
Anh cất điện thoại đi, do dự không biết có nên nói cho Lâm Kiều Hân một tiếng không.
Nhưng nghĩ đến sự lo lắng của Liễu Thanh Duyệt, cuối cùng vẫn lắc đầu quay người vội vàng đi đến cổng bệnh viện.
Chẳng mấy chốc anh đã đi đến cổng bệnh viện.
Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ cách ấy không xa, trông vô cùng nổi bật.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chẳng mấy chốc, cửa xe đã mở ra, Liễu Thanh Duyệt xuống xe, không hề vội vàng bước tới, ngược lại còn cảnh giác nhìn vị trí phía sau.
Trương Minh Vũ càng nghi ngờ hơn.
Rốt cuộc chị tư bị sao