Liễu Thanh Duyệt không hề vội vàng trả lời, mà quan sát Lâm Kiều Hân một lúc, cười ha ha hỏi: "Cô là Lâm Kiều Hân phải không?"
"Đúng vậy", Lâm Kiều Hân bình tĩnh gật đầu.
Liễu Thanh Duyệt thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: "Cũng được, nhưng còn thiếu chút vẻ nữ tính".
Hả?
Lâm Kiều Hân nhíu mày.
Lâm Quốc Phong lạnh lùng nói: "Chào cô, đây là phòng bệnh của bố tôi, nếu như không có chuyện gì..."
Tuy nhiên ông ta còn chưa nói xong đã bị Đường Quốc Trung tức giận chen vào: "Im miệng!"
Lâm Quốc Phong lập tức sững sờ, mơ màng ngẩng đầu.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Đường Quốc Trung, ai ai cũng đầy vẻ khó hiểu.
Nhưng Đường Quốc Trung không có tâm tư để quan tâm, ông ấy khẽ gập người, giơ lên hai tay, vẻ mặt cứng lại.
Ánh mắt khiếp sợ của mọi người đổ dồn lên Liễu Thanh Duyệt!
Ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn!
Một lúc lâu sau mới kinh ngạc hỏi: "Cô...!cô là thần...!thần y!"
Trong lời nói còn mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc! Ngay cả giọng nói cũng bắt đầu run rẩy!
Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người lập tức sững sờ!
Cô ấy...!là thần y Thanh Duyệt?
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, ngay cả ánh mắt của Lâm Kiều Hân cũng lóe lên vẻ không thể tin nổi!
Vốn cho rằng thần y là một ông lão hoặc