Nói xong, liền duỗi ngón cái ra chỉ vào mình!
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh lại sững sờ!
Trần Đại Phú...!là đệ của anh ta?
Ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt, mặt mày hoang mang khó hiểu.
Nhưng một giây sau, vẻ khó hiểu biến mất, thay vào đó là sự tức giận!
"Mẹ kiếp! Tôi còn nghĩ là thật! Mẹ nó, cậu chém gió quá rồi đấy!"
"Vớ vẩn! Cậu mà cũng dám nói mấy lời này à? Mẹ nó, không biết chữ chết viết thế nào hả?"
"Lời này mà truyền đến tai chủ tịch Trần, ngày mai khách sạn của cậu sẽ bị san thành bình địa!"
...!
Mấy vị khách bàn bên liên tục chửi mắng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nói thật mà...!sao chẳng ai tin vậy?
Đám thanh niên này cũng hoàn hồn lại rồi, mặt ai ai cũng lộ vẻ tức giận.
Cô gái kia khinh thường bĩu môi, thổi bong bóng, cụp mắt không thèm xem nữa, có vẻ như hết hứng thú rồi.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, tức giận hét lên: "Mẹ kiếp mày dám chơi tao phải không? Mày nghĩ ông đây dễ bị bắt nạt chắc?"
Trương Minh Vũ bất lực nhún vai: "Tôi đâu có chơi gì cậu, tôi nói thật mà..."
Mặt Triệu Hưng Thuần càng ngày càng đen, cậu ta tức giận đáp: "Nói thật?"
"Trần Đại Phú mà là đàn em của mày thì mẹ nó, ông đây là cha của mày!"
Lời này