Giữa không trung, máu và răng hòa trộn với nhau!
Bốp!
Triệu Hưng Thuần ngã mạnh xuống đất, đau đớn giãy giụa!
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi lạnh vang lên!
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, khiếp sợ nhìn phía trước Trương Minh Vũ, họ phát hiện ra một bóng người rắn rỏi cường tráng không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
Không phải Long Tam thì còn ai vào đây nữa?
Cái này...!
Tất cả mọi người đều sững sờ, ai ai cũng đứng đần ra, cả đại sảnh lặng yên như tờ!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần cố gắng đứng dậy, khóe miệng đầy máu, trông khổ sở vô cùng!
"Mày...!mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, dám đánh tao!", Triệu Hưng Thuần run rẩy duỗi tay ra, vô cùng tức giận mà hét lên!
Trương Minh Vũ nhún vai, tủi thân nói: "Cậu bị sao vậy, mọi người đều nghe thấy rồi còn gì, rõ ràng là cậu cầu xin tôi đánh cậu mà..."
"Cậu nói có vẻ đáng thương lắm, không đánh cậu tôi lại thấy áy náy".
Lời này vừa dứt, Triệu Hưng Thuần suýt nữa phun ra một búng máu!
Cô gái ở bên cạnh nổi hứng nhìn sang, trong ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cơ thể Triệu Hưng Thuần bắt đầu run rẩy, cậu ta vô cùng tức giận hét lên: "Tao là cậu ba nhà họ Triệu! Tao sẽ khiến mày..."
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Trương Minh Vũ giơ tay cắt lời: "Được rồi, được rồi, cậu là cậu ba nhà họ Triệu hay là cậu ba nhà họ Đường