Đã quen nhau được một năm, mùa xuân thứ hai họ cùng nhau đón đến.
Tiết trời xuân ấm áp, gió thoảng dịu nhẹ, thật dễ chịu.
Mùa xuân, mùa cây trái đâm chồi nảy lộc, mùa của cánh hoa anh đào rơi.
Trước sân nhà cậu, dọc đường đi phủ đầy cạn hoa anh đào hồng nhàn nhạt.
“Anh, anh dẫn em về gặp ba mẹ anh đi.” Mộ Hàn giọng nửa như yêu cầu nửa như mệnh lệnh, nói với anh.
Duệ Khải tròn mắt, ngạc nhiên hỏi: “...Sao tự nhiên em muốn gặp ba mẹ anh vậy?”
“Em với anh cũng đều có tuổi rồi, anh cũng gặp ba mẹ em rồi.
Vậy còn em thì sao? Em không thể gặp ba mẹ anh?”
“...Mộ Hàn, đi đến chiếc ghế kia đi, chúng ta đến đó ngồi nói chuyện.
Anh có chuyện muốn nói trước khi em về gặp ba mẹ anh.”
Mộ Hàn nhìn anh, lạnh giọng: “Được.”
“Hay...hay là, chúng ta về nhà rồi hẳn nói nhé? Anh...anh, anh không muốn bị em đuổi khỏi nhà.”
“Được, đi về.”
Cuộc trò chuyện kết thúc, Mộ Hàn im lặng suốt đoạn đường, Duệ Khải cũng chỉ biết câm lặng.
Cánh cửa nhà được mở ra, Mộ Hàn ngồi xuống chiếc ghế sofa trong phòng khách, giọng không giận mà uy: “Nhanh, anh muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
Duệ Khải quỳ xuống đất, cúi đầu, mắt anh nhắm nghiền.
Đây chính là lúc đáng sợ nhất, viễn cảnh bị cậu bỏ rơi hiện lên trong đầu, anh siết chặt tay, nghiến răng.
“Nhanh! Nói!” Mộ Hàn nhìn anh, trừng mắt quát.
Dù không mắt đối mắt, đầu cúi gằm, Duệ Khải vẫn cảm nhận được Mộ Hàn đang rất bực.
“Không muốn nói thì để em nói.”
“Duệ Khải, cậu hai nhà họ Duệ, chủ doanh nghiệp đóng chặt vị trí thứ hai.
Ngoài nghề chính còn làm thêm vài nghề phụ như lừa dối người khác, cụ thể là lừa dối em.”
Mộ Hàn mặt lạnh như tiền, miệng thốt ra từng lời với âm trầm đầy cay độc.
Người cậu yêu đã lừa cậu, shipper, một shipper sở hữu cả một hòn đảo rộng lớn, một shipper đủ tiền mua cho cậu tất cả những gì đắt đỏ nhất.
Cậu thật sự đã tin anh, dù có khó tin đến mức nào, cậu vẫn chọn tin tưởng anh.
Đến bây giờ, cậu cảm thấy bản thân thật ngu ngốc.
Như một đứa trẻ bị người lớn dắt mũi, thật đáng nhận được sự thương hại từ người khác.
“...” Duệ Khải im lặng không nói.
Thì ra, cậu đã biết tất cả rồi.
Anh không có chứng cứ ngoại phạm, cũng không có gì để biện hộ hay bất cứ điều gì để thuyết phục cậu.
“Anh bảo rằng, em có gì cũng phải nói cho anh biết đầu tiên.
Em nghe anh mà, đúng không? Em đã rất nghe anh, có gì em cũng kể cho anh.
Thậm chí là ba mẹ không còn nữa, em cũng dẫn anh theo, đến cho ba mẹ em nhìn mặt.
Em thật sự đã nghĩ đến việc kết hôn với anh, nhưng anh làm em quá thất vọng.” Cậu nhìn anh, anh không dám đối diện với cậu.
Cậu càng thêm thất vọng, người con trai mạnh mẽ, luôn đương đầu trước mọi