Bữa sáng đã dùng xong, anh quỳ dưới nền đá hoa lạnh lẽo trong căn phòng ngủ của cậu.
Anh là tội đồ, cậu là phán quan, phán xét mọi tội lỗi.
“Duệ Khải, mau trả lời! Tại sao lại giấu em? Và giấu em với lý do gì? Chính đáng thì bỏ qua, không ổn thì chấp nhận hình phạt.”.
Truyện Đô Thị
Tiếng roi da va vào tường, Mộ Hàn nhìn anh như tra khảo, đôi mày đanh lại, đôi con ngươi trừng trừng nhìn anh, nói như ra lệnh: “Nhanh! Em không muốn mất thời gian để ép cung anh!”
“Anh xin lỗi, em đừng có lớn tiếng với anh, anh nói mà.” Duệ Khải bĩu môi biểu thị ý không vừa lòng, anh không thích cậu cáu gắt với anh.
“Bảo bối chuyên lừa người của em, không muốn em như này thì ngay từ đầu nhanh nhẹn hỏi gì đáp nấy.”
“Thì tại anh từ mặt ba mẹ rồi mà.
Công ty hiện tại cũng mình anh đứng tên, mình anh điều khiển.
Lý do vô cùng đặc biệt và nghiêm trọng là họ không cho anh thích em...”
“Lý do chính đáng, thông qua.” Mộ Hàn chỉ tay năm ngón, giọng lại đanh: “Còn gì nữa, khai hết đi.”
“Còn, anh yêu em.
Ngoại trừ em anh chưa từng quen anh, cái gì đầu tiên trên người anh đều trao hết cho em.
Ngày đầu tiên gặp em chính là ngày tim anh loạn nhịp, anh chỉ yêu em, yêu một mình em, chỉ mình em và duy nhất chỉ mình em.”
“Suỵt” một tiếng, Mộ Hàn che miệng anh lại, hạ giọng: “Được rồi, em tin anh rồi.”
“Vậy là được đi chơi rồi hả? Nay mình đi đâu ta, em thích ăn nhà hàng kiểu Pháp hay Mỹ? Thôi, Pháp nha, Pháp lãng mạn.”
Vừa dứt câu, Duệ Khải liền lấy điện thoại nhắn tin với chủ nhà hàng [QKPP - Chuyên sỉ lẻ các loại dao Pháp].
Mặc cho Mộ Hàn gào thét, anh tặng cậu một sự tuyệt vọng khi đã đặt bàn xong.
“Em còn chưa đồng ý mà.”
Mộ Hàn giận dỗi ra mặt, nói chuyện với anh không vừa ý liền giả điếc, cậu quá quen rồi.
Chỉ là người con trai này, tuy tính tốt rất nhiều nhưng tật xấu cũng không kém.
Đáng tiếc, mọi tật xấu của anh đều liên quan đến cậu, cậu không thể trách, muốn cũng không được ý kiến.
“Không đi ăn là anh ăn em ngay đấy, có tin không? Anh muốn hẹn hò với em mà, anh muốn làm nhiều việc cùng em.”
“Được được, em đi ăn với anh.”
***
Buổi trưa hôm nay, anh và cậu mặc đồ đôi.
Cậu khoác lên mình một bộ cánh rất đẹp, anh cũng vậy.
Đôi mắt anh không giây nào ngừng nhìn cậu.
Trong ánh mắt của kẻ si tình, chỉ có người thương được phép lọt vào, cũng là nổi bật nhất, còn những người xung quanh đều mờ nhạt.
Xa nhau nào không đau, sau vài ngày xa xa nhớ nhớ thương thương, anh và cậu càng yêu nhau thêm sâu đậm.
Anh cần cậu hơn cậu nghĩ, cậu cần anh hơn anh đoán.
Chiếc Bugatti - La Voatio Noire lăn bánh, chạy bon bon trên đường.
Mọi ánh nhìn đều dán