Hoàng đế hỏi lặp đi lặp lại mấy lần, lúc này mới thực sự xác định Thái tử không hề có ý muốn cưới Hà cửu nương.
Chúng thần cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không phải đều nói Thái tử cùng vị biểu muội này có mối quan hệ thân thiết từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm sao? Cho dù không phải là tình đầu ý hợp như thế, nhưng thu vào Đông cung làm phi cũng đâu có mất mát gì?
Nhưng mà bọn họ cũng chỉ dám phỏng đoán ở trong lòng chút thôi, không dám xen vào chuyện riêng tư của hắn.
Vị Thái tử này cũng không giống như vị phế Thái tử của tiên đế kia, trong tay không có thực quyền gì, tính tình lại quá mềm mỏng, người khác có thể tùy tiện cầm nắm.
Thái tử không muốn nạp trắc thất, Hoàng đế cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ cười nói:
- Chuyện nữ nhi tình trường, thôi thì tuỳ các ngươi.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày lại, Hoàng đế nói như vậy, giống như là bọn hắn đang vì chuyện gì đó mà đang giận dỗi nhau vậy.
Lúc hắn chưa hiểu rõ tâm ý của mình thì cũng thôi, nhưng bây giờ đã thông suốt rồi, hắn không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hà Uyển Huệ nữa.
Hắn đã làm tổn thương trái tim của tiểu Hoàn, cũng làm hại tới khuê dự của biểu muội.
Hắn cân nhắc nói:
- Thánh nhân nói đùa rồi.
Biểu muội Hà gia coi nhi tử như huynh trưởng, nhi tử cũng chỉ coi nàng như muội muội trong nhà.
Nếu có chỗ nào ngoài lễ nghĩa khiến Thánh nhân hiểu lầm, nhi tử xin được nhận tội.
Cái này hơi giống trợn mắt nói lời bịa đặt.
Từ lúc Hà cửu nương chưa từ hôn thỉnh thoảng vẫn hay chạy vào trong cung, Hà gia cũng tùy ý để cho nữ nhi đi.
Những người sáng suốt đều hiểu rõ bọn hắn muốn leo lên cái cây to Đông cung này.
Nhưng mà loại chuyện này luôn làm ảnh hưởng tới danh dự của nữ tử rất nhiều, Thái tử dốc hết sức ôm hết trách nhiệm về mình, cũng coi như đã giữ thể diện cho tiểu nương tử rồi.
Uất Trì Việt cũng cảm thấy có chút áy náy với biểu muội.
Chỉ trách hắn tỉnh ngộ quá muộn, lúc trước đối với biểu muội luôn mang thái độ lấp lửng không rõ ràng, gieo cho biểu muội hi vọng nên mới dẫn đến chuyện ngày hôm nay.
Không cần biết biểu muội muốn gả cho hắn với mục đích gì, nhưng hắn cự tuyệt hôn sự trước mặt cả đám quan lại, vẫn là làm tổn hại đến thanh danh của nàng.
Đều do lúc trước cần quyết đoán mà không chịu quyết đoán, bây giờ còn khiến cho tiểu Hoàn buồn lòng.
Nhớ tới Thái tử phi, Uất Trì Việt liền bắt đầu tâm hoảng ý loạn.
Đối với một bàn đầy cao lương mĩ vị cũng không muốn ăn nữa, chỉ muốn lập tức trở về Đông cung.
Nhưng hôm nay là Hoàng đế đích thân mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, vừa nãy ở chính điện hắn đã không cho phụ thân mặt mũi, bây giờ muốn rời bàn sớm cũng không dễ dàng, chỉ có thể nhẫn nại ngồi chịu trận.
Buổi tiệc kéo dài cho tới giờ Hợi* mới kết thúc.
*21h đến 23h.
Uất Trì Việt đã uống không ít rượu.
Lúc từ Tuyên Chính điện đi ra, bước chân đã có chút loạng choạng, giống như đang đi trên mây.
Một tiểu thái giám vội vàng chạy tới đỡ lấy hắn:
- Tối nay điện hạ nghỉ lại Tây Nội ạ?
Hôm nay còn chưa kịp đi thỉnh an Hoàng hậu, cũng chưa đi vấn an Hiền phi.
Sáng sớm ngày mai lại phải vào cung, đi tới đi lui cực kì vô vị.
Uất Trì Việt chém đinh chặt sắt nói:
- Hồi Đông cung.
Dứt lời lập tức leo lên liễn xa.
Liễn xa ra khỏi Tuyên Chính điện, vừa mới đi được mấy bước, Uất Trì Việt nhìn thoáng thấy ở bên đường có hai nữ tử ăn mặc theo phong cách của cung nhân.
Một người cầm đèn, hình như là người trong cung của Hiền phi, người còn lại rõ ràng chính là Hà Uyển Huệ.
Uất Trì Việt xém chút cho là bản thân say rượu hoa mắt.
Hắn dụ dụi hai mắt, nhìn kỹ lại thì đúng thật là biểu muội.
Hắn chần chờ trong giây lát, rồi sai người dừng liễn.
Nàng không ngại trang điểm thành cung nhân, đêm hôm khuya khoắt đứng ở ngoài cửa Tuyên Chính điện chờ hắn, nhất định là đã biết chuyện hắn từ chối hôm sự, muốn hỏi cho ra lẽ.
Chuyện của bọn hắn sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nhân cơ hội này nói rõ ràng một lần luôn cũng tốt.
Hà Uyển Huệ thấy Thái tử hạ liễn, hai mắt lập tức sáng lên, hi vọng vừa bị dập tắt đã bùng cháy trở lại.
Nàng chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng kêu một tiếng "biểu huynh", ngữ điệu đau buồn thảm thiết, giống như trút xuống bao nhiêu nỗi nhớ vô tận.
Theo tiếng gọi khẽ khàng ấy, hai dòng nước mắt cũng lập tức tuôn rơi.
Hà Uyển Huệ cùng Thẩm Nghi Thu chính là trái ngược như vậy, có ba phần tình ý nhưng thể hiện ra phải tới mười phần.
Nhưng mà dù sao cũng là biểu muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ, thấy nàng khổ sở, hắn cũng có chút áy náy.
Bên ngoài Tuyên Chính điện người đến người đi, thỉnh thoảng có vị quan lại say khướt được cung nhân thái giám dìu đi qua.
Uất Trì Việt nhíu nhíu mày:
- Nơi này không phải là chỗ để nói chuyện, muội theo ta tới đây.
Thái giám bên cạnh hắn không biết nên đi theo hay là né tránh, thấy Thái tử không lên tiếng đuổi mình đi, nên vẫn tiếp tục đi theo.
Uất Trì Việt dẫn Hà Uyển Huệ tới một chỗ cung thất tương đối yên tĩnh bên ngoài, lúc này mới nói:
- Chuyện vừa nãy bên trong Tuyên Chính điện, muội đã biết rồi?
Hà Uyển Huệ ngẩng mặt lên, đèn gió chiếu tới, trên mặt mũi đều tràn ngập nước mắt trong suốt.
Nàng thút thít nói:
- Biểu huynh, a Huệ có chỗ nào không tốt...!Biểu huynh vì sao...!vì sao lại chán ghét vứt bỏ a Huệ?
Uất Trì Việt nói:
- Cô xin Thánh nhân thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, không phải vì ngươi không tốt, càng không thể nói là vì chán ghét nên mới vứt bỏ.
Cô chỉ coi ngươi giống như muội muội, không hề có ý cưới ngươi làm trắc phi.
Hà Uyển Huệ trợn to hai mắt, nước mắt lại đong đầy hai hốc mắt, chóp mũi ửng đỏ, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Bộ dáng hoa lê đái vũ* này của nàng khiến cho người nào nhìn vào cũng cảm thấy thương tiếc, nhưng Uất Trì Việt chỉ một lòng muốn nói rõ cho xong rồi trở về thỉnh tội với tiểu Hoàn của hắn, làm gì có tâm tư mà thưởng thức.
* Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp.
Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn.
Được biết từ Trường hận ca - bài thơ nói về Dương Ngọc Hoàn-Dương Quý phi của Bạch Cư Dị.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Hà Uyển Huệ thấy hắn thờ ơ, lại càng khóc dữ dội hơn:
- Biểu huynh còn nói không phải vì chán ghét mà vứt bỏ a Huệ...!Ngay cả biểu huynh cũng không cần a Huệ nữa sao...!
Uất Trì Việt cố nhẫn nại tính tình giải thích cho nàng hiểu:
- Cô không cưới ngươi, nhưng vẫn là biểu huynh của ngươi.
Nếu ngươi có chuyện gì khó khăn, cô đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Hà Uyển Huệ nói:
- Lúc trước biểu huynh nói a Huệ có hôm ước mang theo, không nên qua lại thân thiết với biểu huynh.
A Huệ tưởng thật nên đã hủy việc hôn sự với Kỳ gia rồi, thế mà bây giờ biểu huynh lại nói như thế...
Uất Trì Việt nghĩ lại một chút, hình như hắn cũng chưa từng hứa hẹn sẽ cưới Hà Uyển Huệ, nhưng lúc vừa trọng sinh lại thì xác thực là có ý nghĩ này, nên cũng không thể nói là oan uổng được.
Hắn áy náy nói:
- Cô chưa từng nói rõ với ngươi, khiến ngươi hiểu lầm, là lỗi của cô.
Hà Uyển Huệ thấy hắn thà tình nguyện xin lỗi cũng không chịu mở miệng nhận sai, lại càng trở nên tức giận:
- A Huệ phải gánh chịu tai tiếng bất nghĩa để hủy hôn với Kỳ công tử.
Bây giờ Kỳ công tử khỏi hẳn rồi, lẽ ra a Huệ có thể nối lại tình xưa với hắn, nhưng ta lại không làm vậy.
Bây giờ toàn thành Trường An đều đang chế nhạo ta rồi đấy, biểu huynh có biết không?
Lúc nãy ở Tuyên Chính điện Uất Trì Việt cũng mới biết chuyện hai nhà từ hôn, cũng không biết Kỳ thập nhị lang đã khỏi bệnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Kỳ gia dòng dõi cao sang, Kỳ thập nhị lang tài đức vẹn toàn, cùng Hà Uyển Huệ quen biết từ thuở nhỏ, đối với nàng cũng toàn tâm toàn ý, nếu nàng gả vào Kỳ gia thì sẽ được làm chính thê.
Trước khi Kỳ thập nhị bị bệnh nặng, cũng chưa từng thấy biểu muội có bất mãn gì với hôn sự này.
Bây giờ hắn khỏi hẳn, lại nguyện ý muốn nối lại tiền duyên, nàng hoàn toàn không có lý do gì để từ chối cả.
Đời trước, hắn luôn nghĩ Hà Uyển Huệ vẫn là biểu muội hồn nhiên ngây thơ của lúc nhỏ.
Nhưng mà từ khi trùng sinh lại đến nay, hắn bởi vì Thẩm Nghi Thu nên đã biết nhìn người phải bằng cả trái tim, nhận ra con người ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Ngay cả biểu muội cũng không hề đơn thuần như những gì hắn đã nghĩ.
Cái câu "vốn có thể nối lại tình xưa" vô cùng mập mờ nước đôi, giống như đang muốn tăng giá trị của bản thân lên vậy.
Uất Trì Việt cũng không vạch trần nàng, chỉ là nói:
- Lấy gia thế cùng tướng mạo của ngươi, tìm được một mối hôn sự tốt không hề khó.
Ngươi nên tìm một người thực sự tôn trọng và yêu thương mình, chứ không phải là ở nơi này lãng phí thời gian với cô, lại hao tổn tinh thần.
Hà Uyển Huệ cắn cắn môi dưới:
- Toàn thành Trường An đều đã biết a Huệ vì biểu huynh mà hủy bỏ việc hôn sự, còn có ai sẽ nguyện ý cưới ta nữa? Biểu huynh hình như không biết rồi, trong thành Trường An đã nổi lên lời đồn, nói a Huệ có mệnh khắc chồng, nói Kỳ công tử bị bệnh nặng chính là do ta khắc hắn, sau khi hủy hôn lại lập tức khỏi bệnh...!Chắc là biểu huynh cũng ghét bỏ a Huệ có số mệnh không tốt, sợ a Huệ làm biểu huynh xui xẻo?
Uất Trì Việt nhớ tới lúc trước tiểu Hoàn bị người ta nói "khắc cả gia đình", trên mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh:
- Cái gọi là hình phạt khắc thân nhân chỉ là mấy lời nói vô căn cứ của mấy người thôn phu thiếu hiểu biết!
Hà Uyển Huệ mắt rớm lệ nói:
- Biểu huynh nói thì đơn giản nhẹ nhàng lắm, nhưng nữ tử mà đã truyền ra loại thanh danh như thế, nếu sau này nhà chồng có gì đó không may mắn, sẽ đổ hết tội lên đầu a Huệ...
Uất Trì Việt nói:
- Như vậy thì không gả cũng được, cô không tin nam tử trên đời này đều là những kẻ ngu si đần độn như vậy, đến một người có học thức hiểu lý lẽ cũng không tìm ra.
Hà Uyển Huệ nhất thời nghẹn lời, không biết phản bác như thế nào, lại càng khóc ác liệt hơn:
- Nhưng bọn hắn đều không phải biểu huynh, trong lòng a Huệ chỉ có một mình biểu huynh thôi.
Ánh mắt Uất Trì Việt đong đầy nhu tình, cười lắc đầu:
- Cửu nương, ngươi không hề biết như thế nào là yêu thích một người.
Hà Uyển Huệ chưa bao giờ thấy qua ánh mắt dịu dàng như nước này của hắn, không khỏi khẽ giật mình, đáy mắt lập tức lướt qua một tia tàn khốc:
- Nói như vậy thì, biểu huynh tìm được người mình yêu rồi sao? Là Thái tử phi nương nương?
Uất Trì Việt chỉ lặng im không đáp.
Tình cảm của hắn cùng tiểu Hoàn như trân bảo được giấu tận sâu dưới đáy lòng, không thể dễ dàng cho người khác thấy.
Hắn chỉ nói:
- Thời gian không còn sớm nữa, cô muốn về Đông cung.
Ngươi cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi.
Lại nói với cung nhân đi cùng Hà Uyển Huệ:
- Đưa Hà nương tử về Phi Sương điện đi.
Dứt lời liền xoay người đi về phía liễn xa đang đậu ở cửa cung, cũng không quay đầu lại.
Hà Uyển Huệ đuổi theo hai bước, khẽ cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Biểu huynh đã không cần a Huệ thì a Huệ cũng không si