Thẩm Nghi Thu giật mình trong chốc lát, sau đó mới hiểu hai chữ "nam sủng" là từ đâu mà đến, hai tai lập tức nóng lên.
Hai chữ này xem như là điều cấm kỵ của gia tộc Uất Trì.
Bởi vì tổ tiên của Uất Trì thị từng có một vị quân vương đồng bóng đoạn tụ, huyên náo tới mức dư luận xôn xao, điều tiếng vang xa khắp nơi.
Đến mấy chục năm sau vẫn còn người bàn tán say sưa về chuyện này, Thẩm Nghi Thu cũng từng nghe được ở một chỗ nào đó.
Gia tộc quyền quý có đam mê đoạn tụ chi phích* không được coi là chuyện gì hiếm lạ, cho dù có niềm yêu thích với chuyện giường chiếu cũng chẳng ảnh hưởng tới việc bọn họ lấy vợ sinh con, thăng quan phát tài.
* Câu này được bắt nguồn từ mối tình "đoạn tụ" giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.
Các bạn muốn biết chi tiết thì tra Google nhé.
Sở dĩ vị quân vương này nổi bật giữa rừng, chính là bởi cả đời hắn không hề lập gia đình, muốn cùng nam tử kia làm một đôi sống tới trọn đời trọn kiếp.
Mà nam tử kia lại là con của tội thần, từ nhỏ đã bị sung làm nô lệ.
Từ đó về sau, nam tử trong gia tộc Uất Trì đều coi hai tiếng "nam sủng" như hồng thủy mãnh thú.
Kim thượng hiện hay cho dù có hồ nháo thế nào, cũng không hề có một nam sủng nào trong cung.
Huống chi là dạng người nghiêm túc như Uất Trì Việt.
Thẩm Nghi Thu đương nhiên biết rõ hắn không có đam mê này.
Hà biểu muội vẫn còn ở đây, hai đầu tay áo của hắn chính là đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm.
Không nghĩ cũng biết hắn nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Thẩm Nghi Thu quan sát sắc mặt của Thái tử, quả nhiên thấy khuôn mặt hắn đen như đáy nồi.
Đúng là Uất Trì Việt vô cùng tức giận, còn có thêm mười phần chua xót nữa.
Dọc đường đi hắn phải chịu đựng việc chăn đơn gối chiếc, trằn trọc khổ sở suốt bao nhiêu đêm, thế mà lại truyền ra lời đồn đại như vậy.
Sớm biết phải gánh vác cái hư danh này, hắn tội gì phải chịu ủy khuất như thế!
Nhưng mà lúc này cũng không phải thời điểm để so đo mấy thứ này.
Đợi Thẩm Nghi Thu chữa khỏi thân thể rồi sinh cho hắn mấy hài tử là đủ chứng minh trong sạch rồi.
Đến lúc đó lời đồn cũng tự động biến mất thôi.
Trước mắt lúc này phải nghĩ xem nên xử trí thứ sử Khánh Châu Tào Bân như thế nào.
Lông mày Uất Trì Việt cau chặt lại, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ đầu gối.
Đây là thói quen từ lúc nhỏ của hắn mỗi khi trầm tư, Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Uyên nhìn thấy điều biết rằng hắn đang do dự.
Uất Trì Uyên đợi chờ nửa ngày vẫn chưa thấy nói tới đoạn sau, nhịn không được hỏi:
- A huynh định xử trí bọn Ngưu huynh như thế nào?
Uất Trì Việt liếc hắn một chút:
- Thượng thư tương truyền có nói "chuyện lớn có luật trời", người này làm chuyện phạm pháp đả thương người, cướp bóc tiền tài, tất nhiên là phải xem xét tội danh mà cân nhắc hình phạt.
Còn có thể xử như thế nào? Kêu ngươi đọc thuộc sách luật, ngươi đọc đi đâu rồi? Còn dám hỏi cô?
Ngũ hoàng tử không ngờ huynh trưởng nghe xong những tội ác mà Tào Bân đã gây ra, vậy mà còn vẫn còn thờ ơ như vậy.
Hắn nhướng mày nói:
- Ngũ lang cùng bọn hắn thông đồng làm bậy, nếu điện hạ có phạt, vậy thì phạt luôn cả ta đi.
Uất Trì Việt lạnh lùng nhìn hắn một cái:
- Ngươi cho là cô không dám phạt ngươi?
Uất Trì Uyên nói:
- Ngũ lang tình nguyện chịu phạt.
Tuy Ngũ lang bất tài, không thông thạo hình luật.
Nhưng xin hỏi a huynh, Tào thứ sử sát hại bách tính, khinh nam hại nữ, tội ác chồng chất thì phải xử trí như thế nào?
Thẩm Nghi Thu thầm thở dài.
Cho dù Uất Trì Uyên có thông minh như thế nào, thì cùng lắm mới chỉ là một đứa trẻ mới mười mấy tuổi, lại lớn lên dưới sự che chở của huynh trưởng.
Giờ mắt thấy có chuyện bất bình như thế, xúc động cũng là điều đương nhiên.
Nhưng nàng cũng biết rõ, quan hệ của Tào Bân trong triều rất tốt.
Hắn chính là vây cánh của trung thư thị lang Tiết Hạc Niên, mà Tiết Hạc Niên lại là trọng thần của thiên tử.
Có cây to là Hoàng đế làm chỗ dựa lưng, cho dù có ngồi không ăn bám, cướp bóc trắng trợn, cũng không có người nào có thể lay động được địa vị của hắn.
Bởi vì thông qua vây cánh mà một phần tiền từ sưu cao thuế nặng sẽ vào túi riêng của một số người đứng ở giữa, một phần lớn khác thì sẽ chảy vào kho riêng của đương kim Hoàng đế.
Nói cũng buồn cười, thiên tử giàu có nhất tứ hải, vậy mà lại xây hai cái kho riêng, dùng để trữ đồ thần tử hiến tặng.
Đời trước trong triều loạn lạc thù trong giặc ngoài, cho tới chết Uất Trì Việt vẫn chưa để đả động được vào đảng của Tiết Hạc Niên, chính bởi vì những người này không thể tùy tiện động vào được.
Bây giờ tạm thời hòa bình ổn định, Hoàng đế lại đang còn tại vị.
Thái tử động vào Tào Bân, không những là đánh vào mặt Hoàng đế, mà không khỏi lại đánh rắn động cỏ.
Nhưng mỗi khi nghe nói tới tội ác của người này, phàm là người có chút lương tâm đều không tránh khỏi đầy lòng căm phẫn, hận không thể giết luôn cho thống khoái.
Thẩm Nghi Thu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà nghĩ, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng lâm vào thế khó xử, không biết lựa chọn ra sao.
Uất Trì Việt trầm mặt nói:
- Nếu cô không xử trí Tào thứ sử, ngươi định làm như thế nào?
Ánh mắt Uất Trì Uyên băn khoăn dừng lại ở trên mặt huynh trưởng một lát, khe khẽ thở dài, cười thờ ơ:
- Tuy Ngưu huynh đả thương người khác, nhưng các huynh đệ còn lại chưa bao giờ làm chuyện phạm pháp.
Là ta tự nguyện tới xin kết bạn, tiền bạc cũng là do ta tự nguyện dâng lên.
Bây giờ Ngưu huynh sắp phải vào ngục, các anh hùng trong bang như rắn mất đầu.
Ta đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của người quản lý bang phái, không thể để bọn họ chết đói được.
Hắn nói dứt lời, chính bản thân cũng cảm thấy có chút nhụt chí.
Chỉ cần huynh trưởng phái một đại đội thị vệ áp giải hắn về kinh thành, lúc nào cũng theo dõi sát sao, thì cho dù là hắn có bản lĩnh lớn lao như thế nào cũng không thể mọc cánh mà bay tới Khánh Châu làm thổ phỉ được.
Huống chi làm sao hắn lại không biết huynh trưởng cũng có chỗ khó xử của mình? Lời vừa rồi cùng lắm cũng chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi thôi.
Còn đang suy nghĩ, Thái tử lại nói:
- Những bá tánh này lên xe chờ lệnh.
Những việc họ đã làm tuy là phạm pháp, nhưng thủ đoạn không đủ, xét về mặt tình cảm cũng có thể tha thứ.
Chuyện này còn có nhiều uẩn khúc, ta nhất định sẽ tra rõ đúng sai.
Nếu Tào Bân thực sự ăn hối lộ làm chuyện trái pháp luật, sát hại bách tính, ta sẽ làm theo luật áp giải về kinh, để quan tư nghiêm tra hỏi, trừng trị nghiêm theo đúng quy định của bản triều.
Lời vừa nói ra, Uất Trì Uyên lập tức mở to hai mắt, lộ ra sự vui sướng:
- Lời này của a huynh là thật chứ?
Thẩm Nghi Thu cũng cảm thấy khó có thể tin.
Uất Trì Uyên chắc hẳn còn chưa hiểu hành động lần này của huynh trưởng hắn tựa như con dao hai lưỡi, nhưng nàng lại vô cùng rõ ràng.
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn hai người một cái:
- Trong mắt các người, ta là người không hiểu lý lẽ như vậy sao?
Khó khăn lắm Ngũ hoàng tử mới lộ ra vẻ xấu hổ một lần, trịnh trọng hạ bái tạ ơn:
- Ngũ lang thực hổ thẹn.
Thái tử tức giận nói:
- Chuyện ngươi lên lút rời kinh, khoản nợ này cô còn chưa tính xong với ngươi đâu.
Uất Trì Uyên nói:
- Ngũ lang mặc cho a huynh tùy ý xử trí.
Thái tử nói:
- Sang năm ngươi thi đậu tiến sĩ trở về, coi như là lấy công chuộc tội đi.
Uất Trì ngũ lang ngẩn ra.
Hắn sinh ra đã ham chơi nghịch ngợm, bảo hắn chuyên tâm đọc sách, chẳng bằng đánh gãy chân hắn đi cho xong.
Nhưng lúc nãy đã đồng ý với huynh trưởng mặc cho hắn xử trí rồi, bây giờ không thể nuốt lời được, đành nói:
- Tuân mệnh.
Uất Trì Việt lại nói:
- Cũng không thể sử dụng danh hào Đoan vương của ngươi, dùng thân phận hàn môn sĩ tử thi đỗ mới được tính là có bản lĩnh thực sự.
Ngũ hoàng tử nói:
- Đó là đương nhiên.
Ngũ lang nhất định sẽ không để a huynh phải thất vọng.
Lúc này Uất Trì Việt lập tức cầm quyển luật pháp Chu Dịch lên nhét vào ngực hắn:
- Vậy biến đi đọc sách.
Tắm rửa sạch sẽ rồi thay y phục khác vào, bao nhiêu ngày không tắm rửa rồi hả? Bốc mùi không chịu được.
Uất Trì Uyên liếc mắt nhìn "tiểu Lâm đãi chiếu", lộ ra thần sắc hiểu rõ, làm động tác vái chào nói:
- Cẩn tuân lời dạy bảo của a huynh.
Ngũ lang lập tức lăn đây, a huynh với Lâm đãi chiếu xin cứ tự nhiên...
Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt đã gỡ bội đao bên hông xuống, dùng vỏ đao quất vào người hắn.
Uất Trì ngũ lang trong miệng la hét "Lâm đãi chiếu cứu ta" rồi nhanh chóng xuống khỏi xe ngựa.
Lúc này trong xe chỉ còn lại hai người, nụ cười trên mặt Uất Trì Việt dần dần biến mất.
Hắn nhéo nhéo mi tâm, lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thẩm Nghi Thu pha ly trà xanh, yên lặng đưa tới.
Uất Trì Việt giương mắt nhìn nàng, cười khổ một cái:
- Nếu không phải có lần trùng hớp gặp gỡ này của Ngũ lang, thì hạng sâu mọt hại nước hại dân này vẫn bình yên vô sự.
Ta biết rõ