Ngưu nhị lang nghe vậy liền sững sờ, lời nói tàn nhẫn mắc kẹt lại trong cổ họng, hóa thành tiếng nức nở nghẹn ngào.
Một lúc lâu sau hắn nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, dùng tiếng thổ ngữ vùng Khánh Châu nói:
- Đừng tỏ vẻ thương hại để đánh lừa gia gia ngươi nữa, muốn giết cứ giết!
Uất Trì Việt nghe không hiểu ngôn ngữ Khánh Châu, nhưng nhìn thần sắc của hắn cũng đoán được chín mười phần.
Bị mạo phạm nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói:
- Ngươi không muốn báo thù cho con gái cũng không sao.
Uất Trì Uyên nói:
- Ngưu huynh, nếu a huynh ta muốn giết huynh, lúc này huynh còn có thể toàn mạng được sao? Chúng ta lừa huynh thì được cái gì chứ?
Ngưu nhị lang đưa mắt nhìn, đôi mày rậm gắt gao nhăn lại, nghi ngờ mà đánh giá ba người trước mắt, rốt cục vẫn nói:
- Các ngươi thật...
Uất Trì Việt gật gật đầu:
- Vậy nên ngươi đem từ đầu chí cuối chuyện nữ nhi bị hại kể hết cho chúng ta nghe.
Ngưu nhị lang liền đem chuyện tiểu nữ nhi nhà hắn bị Tào thứ sử cướp về trong phủ như thế nào, rồi bị hành hạ tới chết ra sao, kể lại một lần từ đầu tới cuối.
Tiếng phổ thông của hắn không quá lưu loát, còn xem lẫn một chút thổ ngữ Khánh Châu, nhưng ba người vẫn miễn cưỡng hiểu được.
Ba tháng trước, tiểu nữ nhi của hắn đi chùa miếu bái Phật, vừa vặn gặp Tào thứ sử, được ông ta có chút coi trọng.
Ngày thứ hai đã có người Tào gia tới tận cửa bức ép, nói muốn cho nàng vào phủ "hưởng phúc".
Ngưu gia là tá điền, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, cho dù không đồng ý, thì cũng làm sao chống lại được phủ thứ sử? Ngưu nhị lang cùng vợ chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà nhìn nữ nhi bị người ta lôi lên một cỗ xe bò.
Ngưu nhị lang dùng tay áo lau nước mắt:
- Tào gia cho ta một lượng bạc với mười thất lụa, ta nói chúng ta sao có thể dùng tiền bán nữ nhi được? Ăn vào trong bụng là thắt ruột, mặc ở trên người da thịt lở loét.
Tất cả đưa lại cho nàng mang vào cửa, coi như là của hồi môn...!Sớm biết, sớm biết...!Chỉ trách cha nàng không có bản lĩnh thôi.
Mong nàng tạ thế rồi được đầu thai vào một gia đình tốt, để không phải chịu thêm khổ sở nữa...
Hắn lau mặt, nói tiếp:
- Từ lúc Tam nương tiến vào Tào gia, ta luôn trông ngóng có thể được gặp lại nàng, hỏi nàng một chút xem cuộc sống hiện giờ thế nào.
Mấy tháng sau, ta nhịn không được tới cửa Tào phủ hỏi, nói muốn nhìn nữ nhi một chút, ta không lên tiếng, chỉ đứng từ xa nhìn một chút thôi, nhìn nàng khỏe mạnh là ta yên tâm rồi...!Nhưng mà hạ nhân Tào gia nhất quyết không cho ta gặp, đuổi ta đi.
Chỉ nói Tam nương rất tốt, ăn sung mặc sướng, vô cùng vui vẻ.
- Bọn hắn càng nói như vậy, ta với a nương nàng càng không yên lòng.
Vừa lúc mùa đông không trồng trọt được gì, mẹ nàng ở nhà dệt vải, ta liền lặng lẽ theo dõi ở bên ngoài Tào phủ.
Chờ đợi mười ngày liên tiếp, cuối cùng cũng nhìn thấy một vị nô tỳ của Tào gia đi ra ngoài mua chỉ thêu cho tiểu nương tử.
Vị nô tỳ kia có chút thân thiết với nhà chúng ta, ta thấy là nàng, liền bí mật chạy theo phía sau.
Theo mãi cho tới tận chợ, lúc này mới gọi nàng lại.
- Nàng thấy ta liền hoang mang rối loạn.
Ta nhìn ra được có chỗ không đúng, liền có chút gấp gáp, một mực quấn lấy nàng để hỏi.
Nàng không còn cách nào khác, chỉ nói cho ta rằng Tam nương chọc giận Tào thứ sử, bị bọn hắn giam lại, nàng cũng đã vài ngày không gặp rồi.
- Ta nghe xong gấp đến độ cuống quýt, nóng lòng muốn đi cứu Tam nương, nhưng cửa Tào phủ lại không vào được, ta lo lắng tới mức chỉ có thể đi lại loanh quanh sau cửa Tào gia.
Cho tới nửa đêm, liền thấy mấy tên hạ nhân đang khiêng cái gì đó ra ngoài.
- Xung quanh tối om, kỳ thật cũng chẳng nhìn được cái gì cả.
Nhưng ta vừa nhìn qua vật kia một lần, cả đầu như bị sét đánh, lỗ tai vang lên ầm ầm.
- Ta xông về phía trước hỏi bọn hắn cái đó là cái gì.
Có người hạ nhân nhận ra ta, thấy ta liền hoảng hốt, dưới chân trượt đi một cái, nhẹ buông tay ra, Tam nương nhà ta...!Tam nương liền trượt từ trong chiếu rơm ra ngoài.
Hắn không nói được nữa, ngồi bệt ở dưới đất lớn tiếng khóc to.
Một tráng hán có râu quai nón thân cao bảy thước, bờ môi sưng tấy, nước mắt nước mũi lem nhem đây mặt.
Cảnh này trông có chút buồn cười, thế nhưng không ai cười nổi.
Thẩm Nghi Thu đứng dậy, đi tới đưa khăn cho hắn.
Ngưu nhị lang nói cảm ơn, nhận lấy khăn lụa trắng, không nỡ bỏ ra lau mặt, chỉ nắm chặt ở trong tay.
Nhắc tới Tam nương, hắn bỗng dưng nhận ra nữ nhi đã không còn nữa, từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc nặng nề.
Ba người đều ăn ý không ai lên tiếng, để cho hắn lớn tiếng gào khóc.
Đợi hắn thu lại nước mắt rồi, Uất Trì Việt mới nói:
- Ngươi yên tâm, nợ máu của con ngươi, ta nhất định sẽ thay ngươi đòi lại.
Ngưu nhị lang bò dậy, quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu, cái trán đập mạnh trên nền gạch xây.
Uất Trì Việt nói:
- Không cần như vậy.
Nhưng chuyện ngươi đả thương hạ nhân Tào phủ, theo luật vẫn phải chịu phạt.
Ngưu nhị lang nói:
- Chỉ cần có thể lấy lại công đạo cho Tam nương, chớ nói là bị phạt, cho dù lấy luôn cái mạng này của ta cũng không thành vấn đề!
Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên nói:
- Xin hỏi lệnh viện, trước đó có nghe thấy tin đồn Tào thứ sử sát hại thiếp thất khác không?
Ngưu nhị lang cau mày lắc đầu:
- Nếu sớm nghe nói có chuyện như vậy, ta tình nguyện trong đêm mang theo Tam nương chạy trốn lên núi, làm sao còn đẩy nàng vào trong hố lửa được?
Thẩm Nghi Thu nói:
- Vậy có thiếp thất nào khác không rõ tung tích không?
Ngưu nhị lang nghĩ nghĩ, lắc đầu:
- Hơn hai mươi tiểu thiếp với ngoại thất của tên Tào chó kia đều sống rất tốt, chỉ có Tam...!Tam nương nhà ta...
Vừa nói vừa nghẹn ngào.
Uất Trì Việt hiểu rõ vì sao nàng lại hỏi câu này.
Tiểu nương tử Tào gia vị khoét mắt chặt tay, đương nhiên bọn hắn sẽ nghĩ là do Tào Bân có đam mê ngược chết nữ tử.
Nhưng lại không nghĩ những thủ đoạn ác độc này chưa chắc là vì ngược sát tìm niềm vui, mà có thể là vì bức cung.
Quay đầu nghĩ lại một chút, nếu Tào Bân có niềm đam mê điên rồ này, sao có thể một chút phong thanh đều không lộ ra.
Bọn họ nghĩ lại cũng thấy đúng vậy.
Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, không khỏi bội phục sự nhạy bén của Thẩm Nghi Thu.
Uất Trì Uyên cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn nghiêng đầu quan sát Thẩm Nghi Thu, giống như hôm nay mới biết đến vị tẩu tẩu này.
Thẩm Nghi Thu biết bọn hắn đều đã nhận ra, liền lập tức im lặng.
Uất Trì Việt lại hỏi