"Đừng nói gì."
Diệp Tố thấy môi Hàn Nghiệp nhẹ nhàng động, không phát ra âm thanh. Diệp Tố cứng đờ cả người, lưng thẳng tắp dựa vào cửa phòng không biết làm từ vật liệu gì. Chỉ cảm thấy lạnh băng dị thường, và sự khô ráo mang theo ấm áp từ ngón tay Hàn Nghiệp. Thể năng và tinh thần lực của Diệp Tố đều bị tiêu hao quá độ, kích thích một lạnh một nóng khiến lỗ chân lông cả người hắn không nhịn được mà rùng mình, hai chân bất giác mà trở nên nặng nề. Hắn chỉ mơ mơ màng màng biết, Hàn Nghiệp dường như đang kiểm tra cái gì. Bởi vì hắn thấy ánh mắt đối phương thanh đạm mà nghiêm túc, bình tĩnh hàm súc như một hồ nước nơi núi sâu, tựa hồ đôi mắt Hàn Nghiệp có thể phát hiện mọi động tĩnh bất thường.
Diệp Tố bỗng nhiên nhíu mày, tay Hàn Nghiệp đeo nhẫn, nóng rực như sắt thép bị lửa nung, nóng đến bỏng da thịt, càng lúc càng nóng, khiến toàn bộ cảm quan của hắn đều đặt lên địa phương ngón trỏ Hàn Nghiệp chạm tới, tri giác bị phóng đại, một trận lại một trận tê dại.
Khuôn mặt, cằm, hầu kết... Cuối cùng, tay Hàn Nghiệp dừng trên cánh tay hắn.
Không nghĩ ngợi nhiều, Hàn Nghiệp vén ống tay áo Diệp Tố lên, đây là chỗ Diệp Tố bị Tiết Ưng Vũ đụng thương, đã gần như lành hẳn, chỉ còn một vết sẹo nhỏ gần như không thấy rõ.
Hàn Nghiệp tinh tế vuốt ve vết sẹo một lát, ánh mắt dần tối lại.
"Đi theo tôi." Hàn Nghiệp động động môi, kéo hắn ngồi xuống mép giường, chính mình ra ngoài phòng khách lấy hộp y tế, cầm một ít cồn, băng gạc, thuốc hạ sốt cùng dao mỏng.
Sau khi Hàn Nghiệp khử trùng dao, liền ướm vài cái trên cánh tay Diệp Tố, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi nhìn Diệp Tố.
Đây là chuẩn bị phẫu thuật mình? Diệp Tố mơ màng nghĩ, nhìn cặp mắt không chút ác ý kia, lại nghĩ tới vừa rồi Hàn Nghiệp vừa thay hắn giải vây, Diệp Tố gật gật đầu.
"Nhịn đau." Hàn Nghiệp cười nhẹ cổ vũ hắn, tiếp theo liền cúi đầu, dao mỏng sắc bén nhẹ nhàng cắt mở làn da Diệp Tố.
Diệp Tố không cảm thấy quá đau, chỉ có chút ngơ ngác mà nhìn chằm chằm dao cắt vào da thịt mình.
Chỉ một lát sau, Hàn Nghiệp dừng tay, buông dao cầm nhíp. Diệp Tố không hiểu mô tê gì cả, nhưng ngay sau đó liền thấy Hàn Nghiệp thế nhưng từ trong máu thịt hắn kẹp ra một miếng cắt nhỏ bằng cái móng tay, hẳn là trong suốt, nhưng lúc này đang dính đầy tơ máu, khiến Diệp Tố ghê tởm, máu cả người đều xông lên não, nghĩ thứ này ở trong cơ thể mình không biết bao lâu, lại không biết ai bỏ vào, Diệp Tố cả kinh lưng đổ mồ hôi lạnh, sởn cả tóc gáy.
Hàn Nghiệp đem miếng cắt trong suốt kia đặt trên khay, sau đó lập tức cầm máu băng bó miệng vết thương của Diệp Tố, cũng may miếng cắt cấy không sâu, chỉ ở tầng ngoài, Hàn Nghiệp động dao một phen cũng không gây ra thương tổn lớn gì.
Xử lý tốt Diệp Tố, Hàn Nghiệp liền lấy trong vali hành lý của mình ra một hộp kim loại lớn bằng lòng bàn tay.
Diệp Tố nhìn nhiều vài lần, mới phát hiện ra kia cũng không phải hộp, mà là một dụng cụ bên trong cấu tạo thập phần tinh vi, chỉ thấy Hàn Nghiệp đem miếng cắt trong suốt bỏ vào khe lõm trong dụng cụ, tiếp đó đóng lại, đưa vào một số trình tự trên màn hình ở ngoài.
"Có thể nói chuyện." Hàn Nghiệp lúc này mới mở miệng, đem hộp một lần nữa thả vào vali hành lý.
"Đó là cái gì!" Diệp Tố buột miệng thốt lên.
Hàn Nghiệp thần sắc hơi ngưng lại, nói: "Một loại thiết bị theo dõi ghi âm thập phần tiên tiến, có thể trực tiếp truyền lại bất kỳ âm thanh nào cậu nghe được."
Diệp Tố nghe mà kinh hồn táng đảm: "Tại sao lại ở trong thân thể tôi?"
"Thương tích trên tay cậu từ đâu ra?" Hàn Nghiệp chỉ vào vết sẹo ban đầu của Diệp Tố.
"Bị người va phải." Diệp Tố nói, "Người nọ tên là Tiết Ưng Vũ."
Nghe tên Tiết Ưng Vũ, Hàn Nghiệp liền hiểu rõ hết thảy sự tình, bảo Diệp Tố nói tất cả sự việc từ đầu đến cuối, nghe xong trầm ngâm một lát, nói: "Hẳn là trong lúc chữa trị, cậu đã bị cấy thiết bị theo dõi kia vào, bác sĩ kia là nằm vùng."
Diệp Tố chỉ cảm thấy sau lưng lạnh cả người, lòng còn sợ hãi hỏi: "Tiết Ưng Vũ là ai? Tại sao bọn họ lại muốn theo dõi tôi?"
"Nói đúng hơn, là thông qua giám sát cậu mà theo dõi hành động của một người khác."
"Ai?"
Hàn Nghiệp trầm mặc một lúc, mới xin lỗi nói: "Tôi tạm thời không thể nói cho cậu."
Diệp Tố có chút suy sụp, mỏi mệt trên thân thể và tinh thần lập tức ùa lên.
"Bất quá cậu có thể yên tâm, an toàn mạng sống cậu sẽ không bị uy hiếp gì." Hàn Nghiệp lại nói.
"Nhưng mà, tối hôm qua tôi còn suýt nữa bị bắt cóc."
Hàn Nghiệp: "Có thể nói tình huống cụ thể không?"
Hàn Nghiệp nghiêm túc nghe, cho dù lòng có nghi hoặc cũng không cắt ngang lời Diệp Tố tự thuật, tận đến lúc nghe hắn nói đến tinh thần nhập thể mới nhíu mi, vén ống quần Diệp Tố lên, kiểm tra hai chân hắn, toàn bộ tím bầm tụ máu. Quả nhiên là di chứng do tinh thần nhập thể sai cách, may mà Cảm thái của Diệp Tố là tinh tế, thương tổn hai chân đã nhẹ hơn người bình thường nhiều, nếu không khó mà chống đỡ đến bây giờ.
"Cậu ở đây đợi tôi một lát." Hàn Nghiệp xoay người rời khỏi phòng, thực mau mà từ chỗ hạm trưởng tiêu tiền mượn được một cỗ máy rà quét thân thể, kiểm tra càng kỹ càng tỉ mỉ cho Diệp Tố.
Vừa làm kiểm tra, vừa ghi chép lại các số liệu vào quang não.
"Nếu cảm thấy mệt, có thể ngủ một lát." Hàn Nghiệp nhẹ giọng nói.
Diệp Tố thấy bộ dáng hắn nghiêm túc cẩn thận, oán khí đáy lòng đối với chuyện hắn không nói chân tướng cho mình liền tiêu tan, có lẽ đó là bí mật gì hắn không thể biết. Biết được cũng không nhất định là chuyện tốt.
An ủi bản thân mình như vậy, Diệp Tố mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ trên cái giường duy nhất trong phòng.
Thế giới hiện thực, sắc trời sáng tỏ, Diệp Tố rời giường, thật cẩn thận mà di chuyển hai chân, kinh ngạc phát hiện ra thân thể hắn ở thế giới này vẫn khỏe mạnh, cũng không biết là cô đơn hay kích động, hắn cử động chân lưu loát bước vài bước lớn.
Rửa mặt sạch sẽ xong, đi