Chương 11: Tín nhiệm
Căn phòng nồng đậm mùi thuốc đắng, Ngô Ưu hít một hơi, cảm thấy thật sự không chịu nổi nữa, nàng đẩy cửa sổ ra, muốn cho mùi thuốc tan đi một chút.
Có chén thuốc đặt trên bàn, Ngô Ưu cau mày nhìn nước thuốc màu nâu trong chén. Nàng bưng chén lên rồi lại đặt xuống, lặp đi lặp lại động tác này liên tục, vẫn chưa thể hạ quyết tâm uống thuốc.
Nếu không thì đổ nó đi? Dù sao thân thể của nàng đã rất tốt, nghĩ đến đây, Ngô Ưu lén lút nhìn về phía ngoài cửa, sau khi xác định Triệu Thanh Tử không có tới, nàng liền đổ thuốc vào chậu hoa trước cửa sổ.
Lại nói tiếp, chậu hắc tùng này cũng thật là đáng thương. Khi Ngô Ưu mới vừa xuyên thư, vì để đối phó Triệu Thanh Tử mà nàng đổ cho nó không ít thuốc, hiện giờ vẫn là vì đối phó với Triệu Thanh Tử mà lại đổ một đống thuốc vào.
Đặt cái chén rỗng lên bàn, xem như là chứng minh nàng đã uống thuốc xong. Triệu Thanh Tử hẳn vẫn còn mai phục người ở bên cạnh nàng, bởi vì nàng mới vừa bị cảm mạo, Triệu Thanh Tử bên kia đã biết được.
Mỗi ngày vai ác đại lão đều tới cửa giám sát nàng có uống thuốc hay không, tựa như sợ nhân vật pháo hôi không nghiêm túc như nàng trước tiên lãnh cơm hộp, thuốc rất đắng, trong lòng Ngô Ưu cũng thực khổ.
Nàng ấy hẳn là không phải đang trêu cợt nàng đi. Nhưng mà như vậy đối với Ngô Ưu kỳ thật cũng có chỗ lợi, mặc kệ Triệu Thanh Tử nghĩ bản thân nàng như thế nào, nhưng ít nhất vẫn nhìn ra được nàng ấy có hứng thú với nàng.
Có nhiều cơ hội tiếp xúc, muốn làm những chuyện khác cũng dễ dàng hơn.
Đang miên man suy nghĩ, nha hoàn ở ngoài cửa thông báo Triệu Thanh Tử tới, Ngô Ưu nhanh chóng đứng dậy, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Triệu Thanh Tử ở cửa.
Tiếp nhận xe lăn trong tay nha hoàn, Ngô Ưu đẩy nàng vào trong phòng: "Hôm nay sao lại đến chậm hơn một chút?"
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì sửng sốt, khẽ cười nói: "Như thế nào? Mới một lát mà đã nhớ ta như vậy sao?"
"Đúng vậy, ta đây không có lúc nào là không nhớ tới ngươi."
Ngô Ưu đẩy Triệu Thanh Tử đến bên cạnh bàn, rót một chén nước trà đặt trước mặt nàng, mới vừa từ bên ngoài tiến vào liền cảm giác được trời hôm nay có chút lạnh, nhưng mà vai ác đại lão ăn mặc hơi đơn bạc.
Nàng nhìn thấy hai tay Triệu Thanh Tử dường như hơi đỏ lên, liền ngồi xổm xuống sờ sờ mu bàn tay nàng, cảm nhận bàn tay nàng có chút lạnh.
Trong nguyên tác, Triệu Thanh Tử ngoại trừ hai chân tàn tật ra, thân thể cũng không được khỏe mạnh cho lắm. Ngô Ưu không khỏi có chút đau lòng. Ở kiếp trước, Ngô Ưu cũng có một muội muội trạc tuổi với Triệu Thanh Tử, tên kia rất nghịch ngợm, đâu có chịu nhiều cực khổ như người này như vậy.
Ngô Ưu muốn nỗ lực sưởi ấm cho nàng ấy, vì vậy nàng lấy tay mình bao bọc đôi tay của Triệu Thanh Tử. Không thể không nói, tay của vai ác đại lão cũng thật đẹp, ngón tay nhỏ dài, làn da còn trơn nhẵn. Nguyên chủ bởi vì thích giơ đao múa kiếm, cho nên trên tay có vài vết chai mỏng.
Vốn dĩ Ngô Ưu còn muốn xoa xoa, như vậy thì nàng ấy càng có thể ấm hơn, nhưng ngẫm lại nàng vẫn là thôi. Vai ác đại lão da thịt non mịn, nàng mà xoa xoa có thể khiến nàng ấy không thoải mái.
Ngô Ưu rất chuyên chú sưởi ấm tay cho Triệu Thanh Tử, tất nhiên là không có nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử giờ phút này có chút kinh ngạc, Ngô Ưu không chỉ sưởi ấm tay nàng, mà còn sưởi ấm cả trái tim cằn cỗi của nàng, đồng thời cũng gợi lên một ít hồi ức đã phủ đầy bụi. Giống như ở trong trí nhớ, người kia cũng đã từng giúp nàng làm ấm tay như vậy, còn cười thập phần ôn nhu.
Cảm nhận được tay nàng đã ấm lên, Ngô Ưu lại bắt đầu nhịn không được mà lải nhải: "Ngươi xem ngươi đó, trời lạnh như vậy cũng không biết mặc thêm áo, nếu là cảm mạo thì sẽ không tốt, ách...... Tuy rằng, dường như ta cũng không có tư cách nói ngươi."
Không có tiếng đáp lại, Ngô Ưu cảm thấy hơi kỳ quái, vì vậy nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy Triệu Thanh Tử thẳng tắp nhìn chằm chằm tay nàng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp khó hiểu. Nhưng Ngô Ưu nhạy bén nhận ra, giờ phút này nàng ấy rất đáng thương.
Nàng tức khắc trở nên căng thẳng, Ngô Ưu bắt đầu hồi tưởng, có phải nàng làm sai chỗ nào khiến cho nàng ấy không vui hay không. Nhưng trái lo phải nghĩ cũng không phát hiện bản thân sai ở đâu, chẳng lẽ là nàng ấy phát hiện nàng đổ thuốc đi sao?
Cảm giác được tâm mình bắt đầu đập loạn xạ, Ngô Ưu nuốt nước bọt. Nếu không thì nàng thẳng thắn khẩn cầu nàng ấy tha thứ?
"Cái kia... A Tử ngươi làm sao vậy?"
Nàng ấy vẫn không trả lời, Ngô Ưu vẫy tay ở trước mặt Triệu Thanh Tử, nhận thấy được thiếu nữ đã hoàn hồn, nàng nơm nớp lo sợ, nói: "Làm sao vậy? Sao ngươi lại mất hồn mất vía, có phải là thân thể không thoải mái hay không?"
Vừa nói, nàng duỗi tay đặt lên trán Triệu Thanh Tử, cảm nhận được nhiệt độ vẫn bình thường, hẳn là không có phát sốt. Chẳng lẽ nàng ấy thật sự phát hiện chuyện nàng đổ thuốc!
Trong lúc còn đang hoảng loạn, tay nàng đột nhiên bị người nắm chặt, Ngô Ưu hoảng sợ, suýt chút nữa thì nhảy lên khỏi mặt đất. Triệu Thanh Tử nắm chặt tay nàng, chặt đến mức Ngô Ưu cảm thấy hơi đau đớn.
Trong lòng Ngô Ưu có chút kinh hoảng, nhưng sau khi nhìn thấy rõ vẻ mặt của thiếu nữ, nàng lại trở nên ngây ngốc. Thần sắc của thiếu nữ lộ rõ vẻ yếu ớt, trong mắt dường như còn ngấn lệ, Ngô Ưu cảm thấy biểu tình này tựa hồ có chút quen mắt, đúng rồi, là ở trong mộng! Ở trong mộng, vẻ mặt của nàng ấy cũng tương tự như vậy, chỉ là giờ phút này lại không có cảm giác tuyệt vọng lớn như thế.
Trong lúc nhất thời, Ngô Ưu đột nhiên quên rằng người trước mắt rất nguy hiểm, nàng hiếm thấy không có miên man suy nghĩ, cũng không có tránh ra bàn tay Triệu Thanh Tử đang nắm chặt.
"Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Thiếu nữ lắc lắc đầu, trong mắt ngấn lệ nhưng nước mắt lại không có rơi xuống. Nàng buông bàn tay Ngô Ưu ra, đột nhiên cúi người ôm chặt Ngô Ưu.
Ngô Ưu cũng duỗi tay ôm lại nàng, đầu của thiếu nữ tựa vào vai nàng, thân thể hơi hơi run rẩy, Ngô Ưu nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lặp lại từng chút: "Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây."
Cảm nhận được bả vai có chút ẩm ướt, trong lòng Ngô Ưu khiếp sợ, nhưng cũng đau lòng và nghi hoặc. Triệu Thanh Tử nàng khóc, nhưng lại không có phát ra tiếng động, thậm chí ngay cả tiếng khụt khịt đều không có.
Quá