Chương 12: Đều đã qua
Người nọ trong trí nhớ của ta luôn mang theo vẻ mặt u sầu, ta hỏi nàng vì sao lại không vui, nàng luôn nói ta còn nhỏ, không cần biết.
Nàng luôn khắc khẩu với người mà ta gọi là phụ thân, ta thực sợ hãi, muốn đưa nàng ra khỏi căn phòng kia, nhưng mỗi khi ta tức giận, nàng luôn bảo ta phải ngoan, muốn ta nghe lời.
Mỗi khi bọn họ khắc khẩu, ta cũng muốn nói với nàng: "Ngoan, nghe lời, không tức giận, tức giận sẽ làm ác mộng." Thế nhưng, chung quy ta chỉ có thể rúc vào lòng ca ca rồi run bần bật, ta cảm giác được thân thể ca ca cũng khẽ run lên, ta vỗ vỗ mu bàn tay hắn, nói chính mình sẽ bảo hộ hắn.
Ca ca cảm nhận được động tác của ta, càng ôm ta chặt hơn một chút.
Mọi người đều nói nàng là nữ tử hạnh phúc nhất Đại Hân này, tiên hoàng ban cho nàng hết thảy những gì nàng muốn, địa vị, của cải, kể cả người nàng yêu. Nhưng mà hiện giờ lại biến thành trò cười, trưởng công chúa và phò mã không hòa thuận, đây là chuyện mà khắp phố lớn ngõ nhỏ đều biết.
Mà quan hệ giữa đương kim hoàng đế và trưởng công chúa cũng không tốt, nếu không phải có ý chỉ của tiên hoàng, nói không chừng vị hoàng đế khoan dung nhân hậu này sẽ tùy tiện tìm cái cớ xử tử trưởng công chúa ngay tại chỗ.
Người đời xôn xao, có người nói phò mã không biết tốt xấu, hắn chỉ là một tên thư sinh nghèo, có thể có được địa vị như hiện tại mà còn không biết đủ, tính toán chi li. Mặt khác, một ít người lại cho rằng phò mã rất có tài năng và chí hướng ở triều đình, nhưng công chúa đây lại bẻ gãy cánh chim của hắn, ảnh hưởng hắn danh lưu sử sách.
Mặc kệ bên ngoài nói như thế nào, ta chỉ là ngăn không được mà đau lòng nàng, dù khi đó ta mới 4 tuổi, vẫn còn ngây thơ chưa hiểu gì, nhưng ta vẫn có thể nhận ra ai đối tốt với mình, ai thì không.
Ta chán ghét phò mã, ta không muốn gọi hắn là phụ thân. Ở trong mắt hắn, ta luôn có thể nhìn thấy sự chán ghét cường liệt, làm ta cảm thấy bản thân là thứ dơ bẩn lại bất kham nhất trên thế gian này.
Chỉ có nàng và ca ca là người thân nhất của ta, nàng khiêu vũ rất đẹp, thích mặc y phục bạch sắc. Nghe nói trước kia, nàng không thích mặc y phục bạch sắc, nhưng ta cảm thấy nàng mặc bạch sắc rất đẹp, cũng là người xinh đẹp nhất thế gian.
Nàng luôn miệng nói xin lỗi ta, ta cảm thấy rất kỳ quái, ta cũng không có cảm thấy nàng nợ ta cái gì, ta chỉ có thể mở to hai mắt mờ mịt nhìn nàng.
Ta muốn trở thành người giống như nàng, ôn nhu xinh đẹp, một vũ khuynh thành, đây là mục tiêu mà từ âm thầm theo đuổi. Ta tự hào, nói thật to nguyện vọng này cho nàng nghe, vốn tưởng rằng nàng sẽ thật cao hứng, nhưng nàng lại chỉ ôm ta thật chặt, nói: "Không cần trở thành ta, ta cả đời này chính là yêu mà không được."
Yêu mà không được là có ý gì?
Nhưng ta thích ca ca, ca ca cũng thích ta, không phải chỉ cần cho đi tình cảm tương xứng thì đối phương cũng sẽ yêu ngươi, cũng sẽ trả giá như vậy sao...
Nàng và phò mã lại bắt đầu khắc khẩu, phò mã đập vỡ cửa rồi phất tay áo bỏ đi. Nhìn hắn đi xa, ta và ca ca mới dám vào phòng, bên trong phòng vô cùng hỗn độn, đâu đâu cũng đều là mảnh sứ vỡ, ca ca sợ chân ta bị thương, cho nên để ta ở ngoài cửa.
Ta đứng ở ngoài cửa nhìn, nhìn nàng nằm trên bàn khóc, ta cảm thấy rất nghi hoặc và lo lắng, một khi đã thống khổ như vậy, vì sao lại không đổi phò mã?
Ta hỏi ra nghi vấn trong lòng, có thể cảm nhận được thân thể nàng cứng đờ một chút, nàng nhẹ nhàng nói, giống như đang tự giễu: "Ta luyến tiếc, biết rõ sẽ là kết quả như vậy, nhưng vẫn muốn cưỡng cầu."
Ta còn không hiểu, nhưng dù khi đó không hiểu ta cũng sẽ không tiếp tục suy nghĩ nữa, đoạn thời gian đó còn xem như khá hạnh phúc.
Có khi ta cũng sẽ tò mò, tại sao hai con người bất đồng như vậy lại đến được với nhau? Vì sao nàng muốn tra tấn chính mình như vậy. Ngoảnh đầu lại, thật sự có thể chờ được đến lúc đó sao?
Sau này nàng nói cho ta, hai người tương ngộ ở một ngôi chùa, là vì một chiếc lược. Khi kể chuyện, khuôn mặt nàng luôn nở nụ cười, ca ca nói cho ta đó gọi là hạnh phúc.
Sau khi tiên hoàng kế vị, thân thể vẫn luôn không tốt, bệnh nặng hay bệnh vặt đều không dứt. Nàng là tiểu nữ nhi mà tiên hoàng yêu thích nhất, khi mà tiên hoàng lại trở bệnh, nàng đã đi đến Triều Quang tự vì tiên hoàng cầu phúc.
Vì bày tỏ lòng thành kính, ngày ấy nàng trang điểm thập phần thuần tịnh, trên đầu cũng không mang nhiều trang sức. Trong đó, thứ có ý nghĩa nhất chính là một chiếc lược mà mẫu phi nàng tặng cho nàng.
Có lẽ là ngày ấy mang lược hơi lỏng lẻo, cho nên sau khi cầu phúc xong, trở lại phòng nàng mới phát hiện nó đã không còn.
Đó là di vật mà mẫu phi nàng để lại cho nàng, nàng phi thường sốt ruột, đi khắp nơi để tìm kiếm. Nhưng mà ngôi chùa này lớn như vậy, sao có thể tìm được một chiếc lược nhỏ.
Mặt trời ngã về phía tây, nhưng nàng còn không tìm được, trong lòng đã thập phần khổ sở, mà nàng vẫn không từ bỏ hy vọng, đi khắp nơi trong chùa để tìm kiếm.
"Cô nương đang tìm cái này sao?"
Bỗng nhiên có một giọng nam tử từ phía sau truyền đến.
Nàng nói với ta, đó là cảnh tượng mà cả đời này nàng không thể quên được. Nam tử áo lam đứng dưới cây đa, trường sam của người thư sinh đã bị tẩy đến trắng bệch, giơ tay nhấc chân đều mang theo phong độ của người trí thức, trên khuôn mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, ánh dương cam vàng xuyên thấu qua lá cây, chiếu rọi trên người hắn tạo ra những cái bóng loang lổ.
Sau khi lấy lại chiếc lược, mỗi ngày nàng đều sẽ nghĩ đến người nọ, nghĩ đến trường sam trắng bệch của hắn, nghĩ đến lão cây đa trong chùa kia, nghĩ đến ý cười trên khóe miệng hắn. Vì thế, nàng lặng lẽ tìm tới hắn, nói ra thân phận thật sự cũng như biểu lộ tâm ý của mình.
Nhưng hắn kiên quyết cự tuyệt, hắn tỏ rõ chí hướng ở quan trường mà cũng đã có người thương, chỉ đợi hắn công thành danh toại liền về quê, cưới người hắn thương vào cửa.
Cuộc sống vốn vô lý, tuy rằng hai người là tài tử cùng giai nhân. Nàng nhốt mình ở trong phòng cả ngày, trà không nhớ cơm không nghĩ, cả người đột nhiên gầy đi một vòng lớn.
Tiên hoàng vô cùng sốt ruột, nhưng mà nàng cái gì cũng đều không muốn nói, tiên hoàng âm thầm điều tra mới biết được lý do ái nữ ưu sầu. Hắn cảm thấy thập phần phẫn nộ, một tên tiểu nhi nhà quê cũng dám ghét bỏ phượng hoàng.
Tiên hoàng vốn muốn định tội đem hắn lưu đày, đáng tiếc sau khi nàng biết được tin tức thì chạy tới cầu tình, tiên hoàng nhìn nữ nhi mình đã hãm