"Đúng vậy, chẳng giấu gì đại ca, lúc nảy gặp cô ta ở hộp đêm liền bị trêu chọc một phen.
Tôi thật sự muốn mang người về dạy dỗ lại chuyện nào ra chuyện nấy đấy ạ." Anh thẳng thắn nói.
Tử Nguyệt nhìn anh, cái gì chứ anh đòi dẫn cô về?
Chuyện này đâu có nằm trong kế hoạch?
Không được, cô không thể về, mọi thứ khó khăn lắm mới đi tới bước này, sao có thể nói bỏ là bỏ được?
"Trêu chọc?" Hắn đính chính lại, còn nhìn cô chăm chú hơn.
Vương Triết Nam nhìn cô chăm chú, đến độ không cần trả lời câu hỏi của hắn.
Mãi một lúc sau hắn mới nói: "Cô ta là do bà nội dẫn về, tôi cần hỏi ý kiến của bà ấy."
"Được, vậy sáng mai tôi sẽ đón người.
Khuya rồi tôi không phiền mọi người nghỉ ngơi." Vương Triết Nam nói vậy, ý của anh là chắc chắn muốn có người.
*
"Ừ, em về đi.
Hiện tại hắc đạo đang tranh giành địa bàn khốc liệt lắm, ở bên đó không an toàn cho em." Vương Triết Nam đang nối máy với Tử Nguyệt.
Trong lòng cô vẫn là không cam tâm, nước cờ này đã đi rồi sao có thể thu tay lại được.
Cô đã dùng hết khả năng để vào được Vũ gia, còn lợi dụng được Vương Triết Nam giúp mình phía bên ngoài, mọi thứ đều đang thuận lợi vì điều gì mà cô lại phải đợi.
"Vậy được, ngày mai Nhị gia đến đón em nhé." Tử Nguyệt dịu dàng nói.
Ngoài mặt cô đồng ý nhưng thật ra trong lòng Tử Nguyệt đang tìm cách ở lại, làm thế nào vừa không phật ý Vương Triết Nam mà còn có thể đường đường chính chính ở lại Vũ gia?
Vũ Nghiêm tắm xong lặng lẽ đứng ngoài ban công vừa uống rượu vừa trầm tư.
Hắn không biết vì sao bản thân mình lại do dự, suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ hắn sao lại không muốn đưa cho người khác đến vậy.
Rốt cuộc là có nên đẩy Tử Nguyệt qua bên Vương Triết Nam hay không, hắn vẫn chưa có quyết định.
Cạn ba ly hắn mới đi vào giường nghỉ ngơi, nhưng trực giác của hắn vẫn rất tỉnh táo.
Trong phòng này, còn có người khác...
Vũ Nghiêm kéo chăn nhắm mắt vờ như đã ngủ, thân ảnh trong tủ bắt đầu di chuyển.
càng ngày càng gần hơn với hắn, cuối cùng là lên hẳn giường lớn.
Bàn tay nhỏ bé bám lấy chân của Vũ Nghiêm, ngay lập tức hắn động thủ dùng khủy tay ép sát cổ đổi phương.
Tử Nguyệt bị hắn tấn cổ đè trên giường lớn.
"Anh muốn giết người sao, khụ khụ." Tử Nguyệt ho khan mấy tiếng, động tác của hắn nhanh quá cô không trở tay kịp.
Nhìn thấy cô hắn có chút kinh ngạc trong ánh mắt nhưng rất nhanh đã thu hồi vẻ kinh ngạc đó lại.
Hắn lạnh lùng hỏi: "Cuối cùng cô cũng không chịu được mà ra tay rồi à? Tưởng cái mạng này của tôi dễ lấy thế hả?"
Tử Nguyệt rủa ba đời nhà hắn, cô mới không cần dùng cái cách này để xử hắn.
Ám sát hắn chẳng phải cô cũng mang tội giết người hay sao, đúng là ấu trĩ.
"Vũ tiên sinh chúng ta nói chuyện một chút.
Ngài bỏ tay ra đi, ngạt chết tôi rồi." Tử Nguyệt đẩy tay hắn vừa nói, nhưng hình như hắn không muốn.
Vũ Nghiêm nhìn người phụ nữ dưới thân, chân mày nhướn lên như muốn hỏi "Cô chắc chứ?" nhưng hắn vẫn giữ im lặng.
Tử Nguyệt thở dài giải thích: "Xin ngài đó, ngài có thấy ai đi ám sát mặc áo ngủ như thế này không? Tôi còn chưa muốn đi tù, giết ngài làm gì cơ chứ?"
Hắn nhìn một lượt, đúng là Tử Nguyệt mặc áo ngủ mỏng manh, ngay cả trang sức cũng không