"Tắm rửa sạch sẽ, anh hai làm xong việc sẽ qua với em." Vũ Nghiêm nói xong rời khỏi phòng, hắn còn có việc phải làm.
Tử Nguyệt kêu trời không nghe đất không thấu, cái gì mà xong việc sẽ qua, cô mới không cần hắn qua.
Tử Nguyệt tắm rửa, trong đầu không ngừng tìm cách né tránh.
Nhưng vừa ra khỏi cửa toilet đã thấy hắn ngồi sẵn trên giường đợi cô, trái tim Tử Nguyệt khẽ chùng xuống.
"Sao vậy, thấy anh liền không vui?" Hắn cố ý hỏi.
Tử Nguyệt đứng chôn chân ở đó, không biết nên nói gì, đối diện với tình cảnh này cô thật sự không nghĩ ra cách.
"Lại đây." Hắn ngoắc tay.
Tử Nguyệt bước chân nặng nề đi lại, hắn kéo cô ngồi vào lòng, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn cô.
Mãi một lúc hắn mới nói: "Em tùy tiện như vậy sẽ tổn hại danh tiếng của Vũ gia.
Em quên mình là người của Vũ gia rồi sao?"
"Vũ tiên sinh rõ ràng ngài biết là tôi không phải." Tử Nguyệt lúc này thấy hắn quá đáng sợ, khác với vẻ bỡn cợt thường ngày.
"Không phải, ý em là em không phải muốn lên giường với gã đó hay em không phải người của Vũ gia?"
Tử Nguyệt cảm thấy cả hai đều không phải, hắn muốn nói gì chứ?
"Vũ tiên sinh..." Đầu óc của Tử Nguyệt lần đầu tiên trống rỗng, không nghĩ ra được thứ gì cả.
"Tôi thích nghe em gọi là anh hai hơn." Hắn vén tóc cho cô, thái độ ung dung nhưng rất đáng sợ.
Ngoài trời bất giác chuyển mưa lớn, sấm chớp đùng đùng làm kinh động cả một góc nhà.
Tử Nguyệt còn đang không biết phải xử lí như thế nào thì Tiểu Mỵ Mỵ đã nhào tới sà vào lòng hắn, luôn tiện hất cô ra.
Con người này...!Cô ấy đúng là đến thật đúng lúc!
"Anh hai à, người ta sợ sấm sét lắm đó." Giọng nói nũng nịu nghe rất nổi da gà.
Tử Nguyệt tranh thủ lúc này mang điện thoại ra ban công gọi điện, cô phải cầu cứu Vương Triết Nam mới được.
Anh rất nhanh đã bày kế cho cô, nói cô chỉ cần câu giờ một chút, mười phút nữa anh sẽ đến.
Tử Nguyệt ở trong lòng đang nhộn nhào, mười phút này câu giờ kiểu gì đây.
Hơi ấm bao bọc lấy cô từ phía sau, cô nhận ra là Vũ Nghiêm rất thích ôm cô từ phía sau thì phải, lần nào cũng thế.
Cả người Tử Nguyệt cứng đờ, không dám nhúc nhích.
"Thả lỏng một chút, em gọi điện cho ai đấy?" Thanh âm của người đàn ông có chút khàn, hơi thở nặng nề cô đều nghe thấy.
"Trời sắp mưa rồi, nên vào nhà thôi."
Cô lãng tránh nhưng hắn không để cô có cơ hội làm chuyện đó.
Vũ Nghiêm ép Tử Nguyệt dựa lưng vào ban công, nói hôn liền hôn nhiệt tình.
Cô thầm rủa xả ba đời nhà hắn, Tiểu Mỵ Mỵ dâng tới miệng hắn không muốn ăn, hà tất phải ép cô.
Tử Nguyệt nghĩ nếu cô cứ đứng thừ ra đó để hắn làm chủ thì chưa tới mười phút hắn đã nhai gọn tận xương cô luôn rồi.
Tử Nguyệt phải đáp trả hắn, chủ động câu