Tử Nguyệt và con trai Tử Hạo về sống với Vũ Nghiêm như đã hứa, trở về nơi chốn cũ, bỗng cô có cảm giác bồi hồi khó tả.
Lần này trở lại, hạnh phúc hay khổ đau cô cũng không biết nữa...
"Vũ Nghiêm anh còn chưa nói với em, anh bệnh như thế nào đó." Cô quan tâm vấn đề này vô cùng, có cảm giác như hắn đang muốn giấu cô.
Nghe cô hỏi tới bệnh tình, hắn nhảy số ngay, sớm đã bàn xong với Từ Khiêm rồi, hắn nói:
"Thật ra cũng không nghiêm trong lắm, anh bị viêm dạ dày, cần thời gian để điều trị."
Bệnh viêm dạ dày nói không nguy hiểm nhưng lại cực kỳ nguy hiểm.
Tử Nguyệt hồi tưởng lại ngày hôm đó, một cơ thể to lớn sừng sững như núi ngã xuống trước mặt cô.
Căn bệnh khiến cho hắn ngã khuỵ cô không nghĩ nó ở mức độ nhẹ.
Nghĩ Vũ Khiêm cố tình "đơn giản hoá" căn bệnh của mình nên Tử Nguyệt liền có thể cảm thông.
Cô ôm hắn, vòng thay qua eo gợi cảm của hắn, đôi mắt cô nhìn hắn khẽ chớp, làn mi lây động.
Trong con ngươi đen nhanh thể hiện rõ sự quan tâm lo lắng đầy tình cảm, cô nói: "Vũ Nghiêm em và con sẽ ở bên cạnh anh."
Đây là lần hiếm hoi hắn nhìn thấy được cảm xúc thật lòng sâu bên trong con người của Tưởng Nguyệt.
Cô sợ hắn có chuyện, sợ hắn không nghĩ thông nên mới cho hắn nhìn thấy.
Vũ Nghiêm có thể cảm nhận rõ ràng đấy là tình cảm thật lòng sâu trong cô.
Hắn xoa tóc cô, cũng vòng tay qua ôm chặt người phụ nữ trong lồng ngực: "Cám ơn em Tử Nguyệt, không biết chúng ta có thể đi đăng ký kết hôn trước không? Anh muốn nhận lại a Hạo."
Cô luôn tự nhận mình là con người bình tĩnh trước mọi sóng gió, ấy vậy mà khi nghe lời đề nghị này phát ra từ miệng của Vũ Nghiêm.
Bất giác tim lại đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài, khuôn mặt vì ngại ngùng cũng đỏ bừng lên.
Bộ dạng thiếu nữ e thẹn này thu trọn vào tầm mắt của Vũ Nghiêm.
Rõ ràng không có nến và hoa, sao cô lại cảm thấy hơi cảm động.
Bởi vì cô chưa từng nghĩ một người đàn ông như Vũ Nghiêm lại có ý muốn đăng ký kết hôn với cô.
Khi cô về đây với hắn, cứ nghĩ trong đầu là hắn chỉ muốn cô và hắn như trước kia.
Ở bên nhau như bao đôi tình nhân khác, hắn sẽ kết hôn ư, cô chưa từng nghĩ đến.
"Sao em suy nghĩ lâu quá vậy?" Hắn giục.
"Thủ tục pháp lý không cần phải kết hôn, anh làm giấy nhận con cũng được." Có khi nào vì hắn muốn nhận Tử Hạo nên mới đề nghị kết hôn nay không?
Tự dưng Tử Nguyệt lại lo đông lo tây như thế.
Vũ Nghiêm cắn cắn đầu lưỡi, cô không muốn kết hôn với hắn?
Hắn biết mà đâu thể nào dễ ăn như vậy, không được nôn nóng, hằn cần nhiều thời gian hơn.
"Cũng đúng nhỉ, anh cũng không biết bệnh tình của mình có