Buổi tối Tử Nguyệt nằm bên cạnh Vũ Nghiêm, hắn đang xem di động có vẻ chăm chú.
Cô vòng tay qua ôm eo hắn, dụi vào lồng ng.ực rắn chắc.
Tử Nguyệt nhẹ giọng hỏi: "Tại sao anh lại cất súng dưới gối vậy?"
Hắn nghe vậy, tắt di động đi.
Vũ Nghiêm ôm Tử Nguyệt vào lòng, hắn biết rõ cô đang có suy nghĩ gì.
Hắn đã lăn lộn trong hắc đạo rất nhiều năm rồi, thói quen và hành động là thứ mà khi rời khỏi thế giới đấy hắn cũng không có cách nào thay đổi được.
Chẳng hạn như đôi mắt chim ưng của hắn sẽ lẳng lặng quan sát tình hình, quan sát nhất cử nhất động của từng người.
Hoặc giống như hắn sẽ luôn luôn cất một khẩu súng dưới gối nằm, không phải hắn đề phòng Tử Nguyệt.
Hắn đang đề phòng những người khác tới làm hại gia đình nhỏ của hắn.
"Đừng suy nghĩ nhiều, anh không nghi ngờ em." Hắn dịu dàng đáp.
"Em đã làm sai, cho dù anh có nghi ngờ cũng đúng thôi." Cô đáp lại hắn, tuy là lời nói bình thản nhưng trong lòng cô hụt hẫng thấy rõ.
Vũ Nghiêm nghe vậy mới nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Tử Nguyệt, hắn nhéo chiếc mũi xinh xắn của cô, nói: "Ngốc, anh nguyện ý chết trong tay em."
Đây có được tính là một lời bày tỏ không?
Tử Nguyệt nhìn hắn không chớp mắt, hắn cũng đáp lại bằng ánh mắt say đắm.
Vũ Nghiêm nâng cằm cô cúi xuống ngậm lấy bờ môi đỏ mọng, đây là nụ hôn đầu tiên sau từng ấy năm gặp lại.
Không phải hắn không có dụ.c vọng, chỉ là không dám.
Hắn sợ nếu như quá gấp gáp, cô sẽ có những suy nghĩ không đúng rồi bỏ chạy.
Trong mối quan hệ này, Vũ Nghiêm rất cẩn thân, giống như sợ mất đi thứ quý giá vậy.
Nhưng đó chỉ là tâm tư của hắn, Tử Nguyệt không biết được.
Hai người triền miên môi lưỡi, thanh âm va chạm đỏ mặt tím tai.
Vũ Nghiêm hôn cô đến quên trời đất, hắn cũng không muốn chỉ đơn giản là một nụ hôn.
Bàn tay to lớn sớm đã chui vào trong váy ngủ, ma sát với da thịt mềm mịn bên trong.
Hơi thở Tử Nguyệt dồn dập, cô vòng tay câu cổ hắn, mơ.n trớn cái ót của người đàn ông.
Nhận được tính hiệu tốt, cô không phản kháng.
Hắn được nước đẩy thuyền cởi phăng áo ngủ của cô vứt xuống sàn, cơ thể trần như nhộng lộ ra trước mặt hắn, đẹp đẽ, mê người.
"Em có biết anh muốn làm như thế này mỗi phút mỗi giây không?"
"Vậy sao anh không làm?" Cô cố ý hỏi lại đầy khiêu khích.
"Sợ em không cho."
Vũ Nghiêm mà cũng biết sợ ư, đó là chuyện buồn cười, bằng chứng là Tử Nguyệt đã bật cười thành tiếng.
Hắn vùi đầu vào hõm cổ cô, cắn cắn phần xương quai xanh khiê,u gợi.
Mỗi nơi đôi môi hắn đi qua giống như đốt lửa, làm cho cơ thể Tử Nguyệt nóng phừng phường.
Cô cất giọng yêu kiều rê.n rỉ, cơ thể ở dưới bàn tay hắn nở rộ.
...!Cộc...!Cộc...
Tiếng gõ cửa vang lên, làm cho Tử Nguyệt cắn môi không dám phát ra tiếng.
Hắn lại dường như không để ý cứ tiếp tục khám phá