Cái gì cũng không xong, Vũ Nghiêm bị đưa vào thế bị động.
Hắn lén quan sát Tử Nguyệt, xem tâm trạng cô như thế nào.
Kết quả cô vẫn làm mặt lạnh, không mảy may có chút gì đó gọi là đau lòng.
Thật ra hắn luôn hoài nghi, Tử Nguyệt có thật sự thích hắn không?
Tiền thân của Tử Nguyệt là một cảnh sát ngầm, cảm xúc và biểu cảm của cô luôn luôn được che giấu rất kỹ lưỡng.
Có trời mới biết khi nghe được tin tức này cô thật sự rất sốc, cũng hụt hẫng rất nhiều.
Trước đây Vũ Nghiêm từng rất thích Vũ Mây, cô cũng nhớ lần cuối cùng khi cô đến gặp hắn báo về đứa nhỏ lại bị cô ta dùng dao dí chạy ra ngoài.
Vũ Nghiêm luôn dung túng cô ta, cô hiểu.
Nhưng hiểu thì hiểu thế, trong lòng lại có cảm giác đố kỵ, ghen ghét.
Bây giờ cô ta nói mình có thai, không biết là thật hay giả nhưng Vũ Nghiêm đối với chuyện này lại ngấm ngầm thừa nhận.
Trong khoảng thời gian xa cách, hắn và cô ta đã làm cái chuyện kia, rốt cuộc là đã làm bao nhiêu lần?
"Cha, a Mây cam tâm tình nguyện ở bên cha." Vũ Mây rơm rớm nước mắt, nắm lấy bàn tay to lớn của hắn.
Giọng cô ta yếu đuối, nghe qua đã muốn che chở.
"A Mây, chuyện đó là ngoài ý muốn." Hắn chỉ có thể nói vậy, hắn đã chịu trách nhiệm với Tử Nguyệt, cũng chỉ muốn chịu trách nhiệm với một mình Tử Nguyệt mà thôi.
Lúc trước hắn thừa nhận mình có thích Vũ Mây, có ý tiến xa hơn với cô ta.
Nhưng hiện tại trong lòng hắn chỉ có Tử Nguyệt.
"Cha, cha nói vậy là sao?" Vũ Mây nhìn hắn uất ức đến sắp khóc.
"Cô sinh đi, tôi và Vũ Nghiêm sẽ phụ trách nuôi đứa bé." Tử Nguyệt nói.
Gương mặt cô bình thản tới mức không thể bình thản hơn.
Chính điều đó đã làm cho Vũ Mây tức giận, cô ta nhíu mày, gào lên với cô: "Cô là cái thá gì mà có quyền nói như thế?"
"Tôi nói sai chỗ nào? Tôi không bắt cô bỏ đứa bé đi mà?"
"Cô..." Vũ Mây tức điếng người, nhưng biết rõ mình không thể khinh suất làm mất điểm trước mặt Vũ Nghiêm.
Cô ta kéo tay hắn, uất ức đòi công bằng: "Cha, nói gì đó đi.
Ý của cha không phải vậy đúng không?"
"A Mây chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, ta say con cũng không nên hùa theo ta làm bậy.
Giờ chuyện đã vỡ lẽ, nếu con không đồng ý lời của Tử Nguyệt nói, vậy phá bỏ đứa bé đi."
Hắn là vậy, ngoài Tử Nguyệt ra hắn không thích đứa trẻ của bất cứ ai.
Nếu như không phải có Tử Nguyệt đứng tại đây, hắn cũng không cần diễn kịch làm như bị động như vậy.
Vũ Mây nghe như sét đánh ngang tai, cô không chấp nhận được những gì hắn nói.
Vừa khóc vừa đánh vào lồng ngực của hắn trách móc.
Hắn mất kiên nhẫn, đến độ kéo Vũ Mây ra khỏi phòng giao cho Từ Khiêm xử lý.
Lúc hắn quay lại Tử