Tửu lượng của Lộ Trạch cũng không tệ lắm, nhưng mà uống rượu giải sầu vẫn dễ bị say.
Cậu với Lương Tiêu uống đến nửa đêm, sáu, bảy phần là đã say rồi.
Cậu ngửa đầu dựa vào sô pha, chống một tay lên ghế sô pha rồi nghiêng đầu nhìn Lương Tiêu, chậm rãi nói: “Anh Tiêu, anh có tâm sự không, nếu có, có thể nói với tôi nè.”
Lương Tiêu chống khuỷu tay lên đầu gối, mắt nhìn thẳng vào cậu, Lộ Trạch nheo mắt lại cười.
Lương Tiêu uống không nhiều bằng cậu nên giờ phút này vẫn còn rất tỉnh táo, “Thiếu tiền, có tính là chuyện phiền lòng không?”
Lộ Trạch gõ mấy cái lên lon bia, “Tính chứ...!Vì sao… Thiếu tiền? Có tiện nói không?”
Lương Tiêu vẫn rất thoải mái với mấy loại chuyện này, không cảm thấy mất mặt hay xấu hổ, anh thẳng thắn nói: “Người trong nhà có nợ ít tiền.”
Lộ Trạch nhìn chằm chằm Lương Tiêu một lúc, sau đó chậm rãi giơ ngón cái cho anh, sau đó lại búng tay, “Anh thật sự là vừa hiếu thuận lại vừa có năng lực.”
Lương Tiêu nở nụ cười một chút, “Say rồi sao?”
Đầu tiên là Lộ Trạch gật đầu, sau đó lại lắc đầu, quay đầu nhìn chằm chằm vào ngọn đèn phía trên đầu một lúc, sau đó lại đưa tay che đi ánh đèn, cậu nhẹ giọng nói: “Chỉ là có hơi phiền lòng thôi.”
Năm ngón tay hơi hơi mở ra, ánh sáng cũng chiếu vào qua các khe hở của ngón tay, Lộ Trạch nheo mắt lại rồi lại mở ra, cứ như vậy một lúc mới thôi.
“Là tôi nghĩ không ra,” cậu nói, “Sau khi lên đại học tôi với thằng Kiệt cũng đi với nhau nhiều hơn, nếu như nó vẫn luôn thích tôi….”
Nói đến đây Lộ Trạch lại dừng một chút, qua vài giây sau mới thấp giọng nói: “Nếu nó vẫn thích tôi, sao lại có thể cứ đứng nhìn tôi theo đuổi người khác, yêu đương, chia tay, rồi tìm nó uống rượu… Đau khổ đến nhường nào chứ.
Nếu là tôi, tôi không làm được thế đâu.”
Lương Tiêu không nói gì, sau một lúc lâu, Lộ Trạch nhìn về phía anh, “Anh có làm được không?”
“Tôi chưa từng thích ai cả,” giọng điệu Lương Tiêu rất bình thản, “Cũng không nghĩ tới việc này.”
“Là bởi vì thích quá nhiều sao?” Lộ Trạch lẩm bẩm, “Nói ra thì không thể làm bạn, cho nên chỉ có thể kìm nén, chịu đựng, mãi đến khi nhịn không nổi nữa mới dừng lại.”
Cậu cười khổ, “Tôi dựa vào cái gì, dựa vào cái gì lại khiến người ta thích tôi như vậy chứ….”
Nói xong cậu ngồi phắt dậy, nhìn nhìn điện thoại nói: “Bây giờ mấy giờ rồi… Hơn mười một giờ.”
Cậu giữ lấy cái đầu choáng váng một lúc mới nói: “Bây giờ tôi không về được rồi, anh cho tôi ở lại một đêm được không?”
Lương Tiêu “Ừm” một tiếng, “Nhà tôi chỉ có một cái giường, cậu ngủ tạm được không.”
Lộ Trạch vội vàng khoát tay, “Không cần không cần, tôi ngủ sô pha là được rồi.”
“Sô pha nhỏ lắm, không ngủ được đâu.”
Lộ Trạch vẫn xua tay, “Có thể ngủ được, bình thường tôi ngủ cũng không nằm thẳng, ngủ sô pha cũng được rồi.”
Nếu là người anh em như Tưởng Nghĩa Kiệt….
Mặc dù hiện tại người ta cũng không muốn làm anh em với cậu nữa rồi.
Trước buổi tối hôm nay, nếu ở cùng người anh em nào giống Tưởng Nghĩa Kiệt thì chắc chắn Lộ Trạch sẽ trực tiếp ngủ trên giường, hai thằng con trai thì có gì chứ.
Nhưng quan hệ của cậu với Lương Tiêu vẫn có hơi rắc rối một chút.
Nếu nói là bạn thì cũng không hẳn, nói cậu là khách của Lương Tiêu thì lại có vẻ thân thiết quá, chắc Lương Tiêu sẽ không đưa khách nào về nhà uống rượu đâu.
Quan trọng nhất chính là, Lộ Trạch vẫn cứ cảm thấy Lương Tiêu là một người lạnh lùng và rất có cá tính, cho nên chắc anh cũng không tình nguyện ngủ cùng với người khác đâu.
Cậu chống tay lên bàn trà rồi đứng lên cảm nhận một chút, cũng không say lắm, cậu hỏi Lương Tiêu, “Có bàn chải đánh răng sao không? Tôi muốn đánh răng.”
“Có.”
Lương Tiêu đi đến buồng vệ sinh tìm cho cậu một cái bàn chải đánh răng mới, rồi lại cầm thêm một chiếc cốc thủy tinh cho cậu, “Không có cốc đánh răng, cậu dùng tạm cốc này đi, sữa rửa mặt là cái màu trắng kia, còn khăn mặt……..”
“Không cần khăn mặt, lãng phí lắm, ” Lộ Trạch cười nói, “Không cần kỹ lưỡng quá đâu, tôi dùng giấy lau qua là được rồi.”
Lương Tiêu gật gật đầu.
Nhân lúc Lộ Trạch đi rửa mặt thì anh cũng cầm chăn gối ra đặt ở sô pha, Lộ Trạch rửa mặt xong thấy cũng tỉnh táo hơn hẳn, cậu hơi ngượng ngùng hỏi: “Gì nhỉ, anh Tiêu, anh… anh có đồ ngủ không?”
Lương Tiêu nhìn quần áo trên người cậu, đúng là không tiện để đi ngủ lắm.
Anh lại quay về phòng ngủ, “Áo thì không có nhưng có một chiếc quần đùi sạch thôi.”
Anh cầm đồ ra cho cậu, Lộ Trạch nói: “Cảm ơn.”
Lương Tiêu nhìn cậu một cái, “Không cần khách khí.”
Lộ Trạch bỗng nhiên cười cười, “Con người tôi có thể… có chút tật xấu, không thích bạn bè nói cảm ơn với tôi nhưng chính tôi lại hay nói vậy.”
“Ừm, nói đi, tôi không có tật xấu.”
Lộ Trạch dựa người vào cửa cười một lúc, cười mệt lại dựa đầu lên trên khung cửa rồi nhìn Lương Tiêu nói: “Anh Tiêu, anh đúng là một người rất thú vị.”
Lương Tiêu im lặng nhìn cậu, không lên tiếng.
Lộ Trạch nói: “Con người như anh ấy, thỉnh thoảng cũng hơi kỳ quái một chút,