Lộ Trạch cảm giác giấc ngủ này vô cùng khó chịu.
Sô pha nhỏ quá, cậu hoàn toàn không dám xoay người, hơn nữa suốt một đêm đều nằm mơ, những chuyện trong giấc mơ đều vô cùng kỳ lạ.
Lúc thì cậu bị Tưởng Nghĩa Kiệt đuổi theo, lúc thì lại đụng phải Hàn Tĩnh, rồi lại bị hai người bọn họ cùng nhau đuổi theo.
Nửa đường cậu lại gặp Lương Tiêu, cầm một quả chuối hỏi anh ăn không, anh nói không ăn, Hàn Tĩnh nói cô muốn ăn, Lương Tiêu lại đưa quả chuối cho Hàn Tĩnh, sau đó kéo cậu cùng chạy trốn.
Tưởng Nghĩa Kiệt vẫn đang đuổi ở phía sau, Lương Tiêu thì hỏi cậu là Tưởng Nghĩa Kiệt thích ăn cái gì.
Ở trong giấc mơ cậu nghĩ mãi không ra, Tưởng Nghĩa Kiệt đuổi tới phía sau chất vấn cậu, vì sao lại đi ăn thịt kho tàu với Lương Tiêu mà không đi với cậu ta, sau đó cậu lập tức tỉnh dậy.
Lúc mở mắt ra Lộ Trạch vô cùng mông lung, ngay cả chính mình đang ở đâu cũng không biết.
Cậu mờ mịt trở mình một cái, không ngờ ở bên dưới lại trống không.
“Đậu má…..”
Lộ Trạch vô thức đưa tay ra chống vào bàn trà bên cạnh, nhưng dùng sức quá mạnh, còn đẩy bàn trà kêu ‘két’ một tiếng.
Lương Tiêu nghe được tiếng động liền thò đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hình ảnh một tay Lộ Trạch chống bàn trà, một tay thì ấn sô pha, nửa người treo trên không trung vặn vẹo ở giữa sô pha và bàn trà.
Anh bước nhanh qua, đỡ ở trước ngực Lộ Trạch một chút.
Lộ Trạch vịn vào cánh tay anh, ngồi lại trên ghế sô pha, cười nói: “Tôi ngủ quên mất… khỉ thật…”
“Tôi đã nói sô pha nhỏ mà.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch tựa lưng vào sô pha, dùng sức xoa mặt, ngáp một cái nói: “Cả đêm mơ linh tinh, mệt chết tôi… Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ hơn.” Lương Tiêu nói.
Lộ Trạch ngẩn cả người, hai tay vẫn còn đặt trên mặt, nhìn Lương Tiêu từ khe hở của các ngón tay, “Mấy giờ cơ?”
Lương Tiêu cố ý lấy điện thoại ra nhìn một cái rồi đưa điện thoại đến trước mặt cậu, “Tám giờ bốn mươi lăm.”
Lộ Trạch đột nhiên lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Cậu ngửa đầu ra sau, từ từ nhắm mắt lại hỏi: “Tưởng không cần dậy sớm mà?”
“Vậy cậu ngủ thêm lát nữa đi?” Lương Tiêu hỏi.
Lộ Trạch lắc đầu, duỗi lưng một cái nói: “Thôi, tôi có hơi đói rồi, có gì ăn không?”
“Tôi đang định nấu mỳ.”
“Được, tôi cũng ăn mỳ.”
Lương Tiêu cúi đầu nhìn cậu, không nhúc nhích, Lộ Trạch nhướn mày, “Sao vậy? Không có đủ mỳ để ăn à?”
“Không phải, tôi nấu khó ăn lắm, hay là đặt đồ bên ngoài đi.”
Lộ Trạch vô cùng ngạc nhiên, “Anh không biết nấu cơm sao?”
“Biết, nhưng không ngon.”
Lộ Trạch đứng dậy, lại duỗi lưng cái nữa, vừa đi giày vừa nói: “Vậy để tôi nấu cho.
Không ngờ anh nấu cơm lại không ăn được, nhìn anh vẫn rất giống người biết nấu cơm đấy chứ.”
Lần này đến lượt Lương Tiêu ngạc nhiên, anh hỏi: “Cậu biết sao?”
Lộ Trạch búng tay, rất đắc ý nói: “Không chỉ biết thôi đâu, mà còn rất ngon nữa kìa, không ngờ tới phải không?”
“Ừm.”
Lộ Trạch đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau khi đi ra thì cậu đi vào bếp nói: “Chắc không phải anh khiêm tốn đâu nhỉ, kiểu như đi thi lúc nào cũng được xếp hạng đầu xong lại nói anh không làm được gì cả ấy.”
“Không phải,” Lương Tiêu cười, “Là không ăn được thật, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể cho vào miệng.”
“Xem tôi bộc lộ tài năng đây nè.”
Lộ Trạch vốn muôn sắn tay áo lên, sắn được một nửa bỗng nhận ra mình vẫn còn mặc áo ngắn tay của Lương Tiêu, không có tay áo.
Cậu cười cười làm xong động tác này, quay đầu hỏi Lương Tiêu, “Có rau hay cái gì đó không?”
“Có,” Lương Tiêu mở tủ lạnh ra, “Cậu cần gì?”
Lộ Trạch tự mình đi tới nhìn thử, cầm mấy thứ rau với hai quả trứng gà, “Anh muốn ăn trứng gà kiểu gì?”
“Đều được.”
“Vậy ăn lòng đào giống tôi nhé.
Anh đi ra ngoài chờ đi, hơn mười phút là có đồ ăn rồi.” Lộ Trạch nói.
Giữa phòng bếp với phòng khách là một cánh cửa thủy tinh trong suốt, Lương Tiêu ngồi trên sô pha nhìn Lộ Trạch.
Động tác rửa rau rồi thái đồ ăn của cậu đều rất thuần thục, còn thạo hơn so với anh.
Những điều này không giống với những gì trong ấn tượng của anh với Lộ Trạch.
Nhìn vào Lộ Trạch đã biết cậu lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, là một đứa trẻ có điều kiện kinh tế tốt, năng lực tự gánh vác có thể sẽ hơi kém một chút, không ngờ xuống bếp lại điêu luyện như vậy.
Điện thoại đặt trên bàn trà vang lên.
Anh cầm lên mới nhận ra đây là điện thoại của Lộ Trạch, trên đó ghi là “Bà chủ Từ”.
Lương Tiêu cầm điện thoại đi đến phòng bếp, Lộ Trạch quay đầu lại nhìn thoáng