Lộ Trạch trực tiếp ngủ một giấc đến chiều ngày hôm sau, khi tỉnh dậy thấy chỗ nào cũng không thoải mái.
Tôn Trác Vũ đang gác chân lên giường, nghe thấy động tĩnh ngồi dậy nhìn cậu, “Cuối cùng cũng dậy rồi hả?”
Ánh mắt Lộ Trạch đờ đẫn, không thèm để ý.
Tôn Trác Vũ đưa tay vẫy qua vẫy lại trước mặt cậu, “Sao vậy, còn mớ à?”
Một lúc sau, Lộ Trạch cau mày nói: “Tao…”
Chết tiệt, sao cổ họng mình cứ như người câm thế này.
Cậu hắng hắng giọng, “Tao…”
Chết tiệt, vẫn không có tác dụng.
Cậu lại hắng giọng thêm lần nữa, “Tao… khụ khụ…”
Cơn ho ập đến liền không dừng lại được, Tôn Trác Vũ nhảy từ trên giường xuống, lấy ly nước trên bàn rót cho Lộ Trạch một ly nước, “Này này, uống nhanh đi mày.”
Lộ Trạch ngửa đầu uống hết nửa ly, cuối cùng cũng hết ho, cậu nhéo nhéo cổ họng nói: “Sao mày lại ở kí túc xá?”
Tôn Trác Vũ và Mao Hâm đều là người không chịu ngồi yên.
Mao Hâm thì chỉ cần rảnh rỗi một chút nhất định sẽ chạy ra ngoài vui vẻ đi giúp đỡ người khác, Tôn Trác Vũ cũng đi ra ngoài chơi.
“Mày hỏi câu này, tao nói là tao ở lại không phải để trông mày mày có tin không?”
Lộ Trạch cầm ly nước, “Chỉ là chia tay thôi mà, có gì lớn đâu chứ.”
Tôn Trác Vũ nhìn chằm chằm vào cậu, không nói gì.
Lộ Trạch thở dài rồi nói: “Thì đúng là tao tức giận, cũng không phải chuyện gì lớn, không cần quan tâm tới tao.”
Nhìn Lộ Trạch như vậy, Tôn Trác Vũ càng chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Cậu ta cảm thấy Lộ Trạch cũng cần một chút không gian riêng để bình tĩnh lại, cho nên gật đầu nói: “Được, vừa hay lát nữa tao đi câu lạc bộ có việc, mày tự uống chút thuốc đi, ăn cơm ngoài không?”
“Không cần đâu”, Lộ Trạch nói với giọng khàn khàn, “Tao ăn đại cái gì cũng được.”
Sau khi Tôn Trác Vũ rời đi, Lộ Trạch chậm rãi đi xuống giường, cảm giác cả người mình đều sắp bốc mùi đến nơi rồi.
Cậu đè nén cảm xúc khó chịu để đi tắm, tắm xong lại đi thay ga giường, bụng đói đến nỗi kêu ùng ục cũng không khiến cậu có chút động lực ăn uống nào.
Cậu cầm điện thoại lên xem, trong một đống tin nhắn lộn xộn có một tin nhắn từ Tưởng Nghĩa Kiệt gửi từ đêm qua: [Ngày mai đi chơi bóng không?]
Cậu ta và Lộ Trạch là bạn cấp Hai, lên đại học lại thi chung một trường, quan hệ trước giờ như anh em keo sơn gắn bó.
Lộ Trạch thực sự không muốn đánh chữ, trực tiếp trả lời bằng giọng nói: [Không chơi]
Tưởng Nghĩa Kiệt trả lời lại ngay, cũng là bằng giọng nói: [Mày bị sao vậy? Sao tiếng khàn đến vậy chứ?]
Lộ Trạch vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào, đối phương lại gửi tới một tin nhắn nữa: [Không chơi bóng so với rớt môn còn luyến tiếc hơn]
Lộ Trạch cười một tiếng, trả lời: [Kiệt, ra ngoài nhậu đi]
Tưởng Nghĩa Kiệt rất nể mặt cậu, cái gì cũng không hỏi: [Bây giờ sao? Đi thôi]
Lộ Trạch: [Mày tới kí túc xá đón tao đi]
Tưởng Nghĩa Kiệt vừa cười vừa trả lời tin nhắn: [Đây là đãi ngộ của đại thiếu gia sao, đợi đó]
Lộ Trạch mới đợi được mười phút thì Tưởng Nghĩa Kiệt đã đến rồi.
Khi cậu ta vừa nhìn thấy Lộ Trạch, suýt nữa đã bị doạ cho một phen, “Aiya… Mày đang thất tình phải không?”
Lộ Trạch ngồi lên yên xe ngửa đầu nhìn cậu ta, “Thấy rõ lắm sao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt gật đầu, “Rất rõ ràng, hơn nữa thấy rõ nhất là bộ dạng của người bị đá.”
“Đậu má…” Lộ Trạch đứng lên, vô cùng ngang ngược nhấn mạnh, “Tao là người nói chia tay với cô ấy trước.”
“Nhìn mày như vậy có nhậu được không?” Tưởng Nghĩa Kiệt có chút lo lắng đỡ cậu một cái.
Lộ Trạch không sao cả nói: “Không có gì đâu, tìm một nơi ăn cơm trước đã, vừa ăn vừa nói.”
“Vậy đi ăn xiên nướng đi.”
“Oke.”
Hai người họ vừa đến gần sân bóng rổ thì nhìn thấy Khưu Ninh đang mặc một bộ đồ chơi bóng, cầm một quả bóng rổ đi tới, bước chân Lộ Trạch dừng lại.
Tưởng Nghĩa Kiệt đang không hiểu chuyện gì, dừng lại theo cậu.
Khưu Ninh có chút kì lạ nhìn theo cậu, chủ động nói: “Có chuyện gì sao?”
Lộ Trạch nhìn chằm chằm cô ấy, không lên tiếng.
Khưu Ninh dừng lại trước mặt cậu, nghi ngờ hỏi: “Lộ Trạch? Muốn tôi chuyển lời cho Tĩnh Tĩnh không?”
Tĩnh Tĩnh, gọi cũng thân mật ghê.
Lộ Trạch cảm thấy bản thân hiện tại giống như một oán phụ, không phải, là oán phu.
Cậu biết rõ là không nên so đo những thứ này nhưng vẫn không nhịn được mà để ý, vô cùng ấm ức.
Cậu lạnh lùng trả lời: “Hàn Tĩnh không nói với cô à? Chúng tôi chia tay rồi.”
Biểu cảm của Khưu Ninh vô cùng kinh ngạc, “Cái gì? Chia tay rồi sao?”
Lộ Trạch không nhìn thấy biểu hiện vui sướng khi người gặp hoạ hoặc biểu hiện vui vẻ khi biết tin hai người chia tay nào trên mặt cô ấy.
Khưu Ninh cau mày, cố hỏi: “Vì sao lại đột nhiên chia tay như vậy?”
Trong lòng Lộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: “Cô hỏi cô ấy