Tưởng Nghĩa Kiệt dẫn Lộ Trạch đến một quán bar cách trường có hơi xa, nói rằng quán bar này có rất nhiều trai xinh gái đẹp, Lộ Trạch đi đến cửa ngẩng đầu nhìn lên, Vương Quốc Kẻ Khờ.
Cậu đứng im trước cửa quán, Tưởng Nghĩa Kiệt quay đầu lại nhìn cậu, nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Đi thôi.”
Lộ Trạch cau mày, “Nhìn tao có khờ không?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nghi ngờ nói: “Không khờ, cậu Trạch của chúng ta rất là thông minh.”
Lộ Trạch vẫn ngẩng đầu, cảm thấy tên của quán bar này sao mà chói mắt, “Vậy mày dẫn tao tới đây làm gì?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn theo hướng nãy giờ cậu vẫn nhìn, rốt cuộc cũng hiểu ra, “À, mày nói cái tên này à, đây là một bài hát.”
Cậu ta quay lại ôm lấy bả vai của Lộ Trạch, “[Vương Quốc Của Những Kẻ Dại Khờ] của Tôn Yến Tư, đã nghe qua chưa? Cái tên này là bắt nguồn từ đó.”
Hai tay Lộ Trạch đút vào túi quần, khuôn mặt thiếu kiên nhẫn nói: “Chưa nghe lần nào, tao không khờ.”
“Aiya, không có ai nói mày khờ hết, đến cũng đã đến rồi, đi đi đi, vào trong uống mấy ly.”
Lộ Trạch bị Tưởng Nghĩa Kiệt đẩy vào Vương Quốc Kẻ Khờ.
Đáng nói là nơi này và quán bar bình thường khác nhau ở chỗ, đó chính là còn chưa đến chiều tối mà người ở đây rất nhiều, trai xinh gái đẹp cũng khắp nơi, vừa mới vào đã nhìn thấy một cậu chàng cool ngầu đi cùng với một chị gái mạnh mẽ có bộ tóc đen dài.
Lộ Trạch vừa nhìn thêm một cái đã bị Tưởng Nghĩa Kiệt đẩy về phía trước.
Hai người họ ngồi xuống quầy bar, Tưởng Nghĩa Kiệt ghé vào tai Lộ Trạch nói nhỏ: “Thế nào? Nơi này không tệ chứ.”
Lộ Trạch nhìn bartender cách đó không xa nói, “Sao mày tìm được chỗ này vậy? Ngay cả nhân viên pha chế nhìn cũng không tệ.”
“Quán bar thì có thể tìm bằng cách nào chứ? Đến uống rượu thôi.”
Lộ Trạch quay đầu nhìn cậu ta, “Uống rượu sao không rủ tao?”
Tưởng Nghĩa Kiệt chép miệng quay đầu không thèm nhìn Lộ Trạch, “Lúc đó mày vẫn đang trong giai đoạn yêu đương, gió xuân phơi phới, tao rủ mày làm gì?”
Lộ Trạch giơ tay vỗ vỗ lưng cậu ta, “Có chuyện gì cứ đến tìm tao.”
Tưởng Nghĩa Kiệt cười cười, “Yên tâm, nếu thật sự có việc tao nhất định sẽ tìm mày.”
Hai người họ gọi hai ly rượu, vừa xem bartender pha chế vừa trò chuyện.
“Thế nào rồi? Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa? Người đẹp ở đây không kém hơn Hàn Tĩnh chứ.”
Lộ Trạch hơi cau mày, nhìn xuống dưới ánh đèn xanh thẳm của quán bar, một lát sau mới nói: “Bây giờ tao nhìn thấy một người đẹp, cứ luôn nghĩ rằng có phải người ta cũng thích một người đẹp khác không.”
Tưởng Nghĩa Kiệt sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười thành tiếng, “Má… Mày đây là bị Hàn Tĩnh tạo ra bóng ma tâm lý rồi à.”
“Mày nhìn cô gái tóc dài đen kia xem”, Lộ Trạch nâng cằm lên, “Mày đoán xem cô ấy có thích con gái không?”
Tưởng Nghĩa Kiệt nhìn theo, “Không thể nào.
Không phải lúc nãy cô ấy ở cùng với một người đàn ông à? Mày đừng có nhìn người hơi cá tính một chút là đã cảm thấy người ta là người đồng tính chứ, như Khưu Ninh chỉ là thiểu số thôi.”
Lộ Trạch “Ừm”một tiếng, “Có thể phần lớn đều giống Hàn Tĩnh, căn bản không thể nhận ra.”
“Thôi mà, mày có thể đừng có nghĩ đến mấy chuyện này nữa không,? Đều đã chia tay rồi, cho dù cô ấy yêu nam hay nữ, cô ấy yêu đồng tính hay không đều không liên quan đến mày, người tiếp theo sẽ tốt hơn.”
Bartender đặt hai ly rượu trước mặt hai người họ, Lộ Trạch nói câu “Cảm ơn”, bartender cười với cậu một cái, “Ly rượu này rất phù hợp cho người thất tình, có thể giúp cậu quên đi buồn phiền, vui vẻ hơn một chút.”
Lộ Trạch nhìn chằm chằm anh ta, qua mấy giây sau mới nói: “Tôi đang rất vui.”
Bartender nhún vai, như không có chuyện gì nói: “Vậy thì sẽ khiến cậu càng vui vẻ hơn.”
Đợi sau khi cậu ta đi, Lộ Trạch mới quay đầu nhìn Tưởng Nghĩa Kiệt, Tưởng Nghĩa Kiệt nhịn cười nói: “Nói thật nhé Trạch, chỉ cần là người mắt không mù đều có thể nhìn ra được là mày đang thất tình.”
“Đậu má.”Lộ Trạch mắng một câu, nhìn ly rượu màu xanh lá cây trước mặt, “Rượu này tên là gì?”
Tưởng Nghĩa Kiệt hắng giọng, “Lúc nãy khi gọi rượu, nó nằm ở hàng đầu tiên, là món phải thử đấy nên tao trực tiếp gọi luôn, tên… tên là kẻ khờ.”
“… Vậy sao mày không tự gọi ‘kẻ khờ’ cho mày?”Lộ Trạch hỏi.
Tưởng Nghĩa Kiệt dừng lại một chút mới nói: “Tao có thất tình đâu…”
Lộ Trạch nhìn ly rượu, rồi lại nhìn cậu ta, một lúc sau cũng cười thành tiếng, vừa cười vừa uống một ngụm, “Rượu ngon!”
“Dô!”, Tưởng Nghĩa Kiệt cụng ly với cậu, “Mày uống chậm thôi, cổ họng đều đã như vậy rồi…”
Lộ Trạch ngắt lời cậu ta, “Cổ họng đã như vậy rồi thì không nên uống rượu, tao uống cũng đã uống rồi.”
“Được, vậy hôm nay phải uống cho thật đã.”
Nồng độ cồn của rượu ở quầy bar cũng không thấp, Lộ Trạch uống cũng không phải quá nhanh, nhưng cũng uống liên tiếp hết ly này đến ly khác, Tưởng Nghĩa Kiệt uống cùng cậu.
Sau đó, người